Đây là lần đầu tiên chỉ có hai người Võ Tự Minh và Phạm Đình Vỹ cùng ngồi trên một bàn dùng bữa, không trang phục sang trọng, không đề phòng đối phương, mỗi người đều rất bình thường.
Không cần đến công ty, hôm nay Võ Tự Minh mặc đồ ở nhà, áo thun quần thể thao đơn giản rộng rãi, hoạt động đều thoải mái. Về phần Phạm Đình Vỹ, sau khi vác anh lên giường rồi tốt bụng làm cho anh một ly nước rừng giải rượu thì Võ Tự Minh để mặc anh không quản nữa. Cho nên anh vẫn mặc áo sơ mi quần tây nhưng hiện giờ anh không sơ vin, vạc áo thả ở bên ngoài, tóc thì tùy ý vuốt ngược ra sau.
Dù thời trang giống người bình thường thì nhan sắc của hai người vẫn không giảm đi chút nào (dù không mặc gì thì soái ca vẫn là soái ca a~).
Nghe Phạm Đình Vỹ nói cảm ơn, Võ Tự Minh cũng khách khí tiếp nhận: “Không có gì, bạn bè giúp đỡ nhau là chuyện bình thường mà, chúng ta còn là đối tác, cũng xem như trả ơn anh lần trước đã giúp tôi. Tôi không thích nợ ân tình.”
“Là vậy sao…” Phạm Đình Vỹ buông đũa, hơi nguy hiểm hỏi: “Cậu đã biết trước đúng không?”
“Hả?” Nghe anh hỏi, vẻ mặt Võ Tự Minh khó hiểu, không biết anh đang nói chuyện gì nên hỏi lại: “Tôi biết chuyện gì?”
Trong đầu đầy dấu chấm hỏi, Võ Tự Minh thật sự không hiểu anh muốn nói chuyện gì. Hắn biết trước cái gì? Hắn cũng không phải nhà tiên tri, hỏi một câu ngắn ngủn như vậy, IQ 2000 cũng không đoán ra.
Nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nam-phu-chi-lam-nguoi-qua-duong/975479/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.