Không khí giữa hai người lại bắt đầu rơi vào tĩnh lặng. Nhờ có tiếng nói chuyện của những vị khách khác phóng đại mới làm không gian hai bên không trở nên quái dị.
Chậm rãi khuấy cà phê trong tách, dù không hoàn toàn tin tưởng lời của Võ Tự Minh, nhưng Đỗ Tuấn Kiệt đã có chút lung lay.
"Dự án đó dù anh có tham gia, tôi vẫn có lòng tin công ty chúng tôi sẽ giành được, không cần anh giả làm người tốt. Còn chuyện của tôi và Tự Đức... tôi không thích cậu ấy."
Võ Tự Minh: "Tôi không ép anh phải thích Tiểu Đức, ý của tôi là anh đừng tỏ thái bài xích với nó, anh hãy đối xử với nó như với những người khác."
"Tôi đã hiểu." Đỗ Tuấn Kiệt nhìn vòng xoáy trong tách cà phê của mình trả lời.
Nghe hắn nói vậy, trong lòng Võ Tự Minh nhẹ nhõm, đây cũng xem như đã là một bước tiến lớn, còn lại phải dựa vào chính bản thân Võ Tự Đức nổ lực.
Đoán Võ Tự Đức sắp về đến, Võ Tự Minh không yên tâm nói: "Lời tôi nói tôi sẽ làm được, dự án đó chúng tôi sẽ không tham gia. Còn nữa, chuyện này tôi hy vọng anh không nói cho Tiểu Đức biết, tôi không muốn nó biết tôi là dùng lợi ích để giúp nó có cơ hội."
Đỗ Tuấn Kiệt im lặng một chút, cuối cùng gật đầu đáp ứng không nói chuyện này cho Võ Tự Đức biết.
Không bao lâu Võ Tự Đức đã trở lại còn ôm theo một bó hoa cẩm chướng màu đỏ tươi tắn. Nhìn thấy hai người lại im lặng, cậu lo lắng nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nam-phu-chi-lam-nguoi-qua-duong/236570/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.