Chương trước
Chương sau
Edit: Bún Bò.
Beta: nnminhchauu.
_____
(*) Tỏ vẻ mình là người đáng thương, là kẻ bị hại.
Ánh hoàng hôn rực rỡ, sắc thu chín muồi.
Dưới ánh chiều tà, có nam tử lười biếng nằm trên ghế tựa giữa đình ao sen, hắn khoác trên mình tấm áo trắng như tuyết, trên nền dải lụa là đóa hoa sen lớn đang quấn chặt bên eo, da trắng giống màu vải, hai mắt khép lại, lông mi rậm dài hơi rũ xuống, che đi ánh mắt thâm thúy sáng người, giống như tầng sương mù hòa vào cát vàng.
Gió thổi nhè nhẹ, hồ sen dập dìu theo làn gió đêm ấm áp, người nằm trên ghế chậm rãi mở mắt.
Hai ngày nay, trong phủ có thêm một đợt thị nữ mới, không còn chướng khí mù mịt như lúc trước, hơn nữa Nhạc Đồng làm việc cật lực, trong phủ hiện giờ đã rực rỡ hẳn lên, sau nhiều ngày như vậy, cuối cùng Tô Mạch cũng được tận hưởng khoảnh khắc an yên này.
Không biết có phải người trẻ tuổi luôn có thể chất tốt hay không mà vết thương của tiểu ngốc tử khôi phục một cách thần tốc, sau khi hạ sốt mấy ngày thì lại tung ta tung tăng nhảy nhót.
Lúc đầu tiểu ngốc tử vẫn còn rụt rè, hễ gặp người khác là lại sợ hãi núp sau lưng Tô Mạch, giống như đối với hắn mà nói thì trong phủ chỉ có anh là an toàn nhất, nhưng qua nhiều ngày, tiểu ngốc tử bắt đầu thích nghi, lá gan cũng lớn dần.
Nhưng mà về sau, tiểu ngốc tử tựa hồ càng ngày càng dính người, như vậy cũng không tính là gì, chỉ là không biết mấy ngày gần đây ngốc tử học được ở đâu mà luôn miệng gọi anh là nương tử, không chỉ có thế, còn luôn quấn lấy anh đòi làm chuyện ngượng ngùng, hỏi thì thôi còn muốn anh dạy, nói gì mà nương tử nhà người ta cũng làm thế.
Anh đã thử bao giờ đâu mà đòi anh dạy? Huống hồ nếu có thử qua rồi, bảo anh dạy một bé ngốc làm loại chuyện này thì có vẻ như bị thần kinh, bị nổ não.
Nhưng tên ngốc này chắc là có kinh nghiệm rồi, cái gì không được đáp ứng là lại bắt đầu khóc hức hức, nước mắt như bị vỡ đê mà chảy ra, mỗi lần như vậy anh đều tốn rất nhiều thời gian để dỗ dành, cũng may mắn tiểu ngốc tử không thông minh, dỗ mấy lần đã quên luôn chuyện cũ.
Tuy rằng rất đau đầu, nhưng anh cũng không thể cáu giận với một tên ngốc, huống hồ tên ngốc này còn có tương lai vô cùng rộng lớn, mạng nhỏ của anh còn đang dựa vào người ta, cho nên chỉ có thể ôn tồn cung phụng.
Anh từng dặn qua hạ nhân trong phủ, cái gì không nên nói thì không được nói với Vương gia, vậy ngoài hạ nhân, chỉ còn lại Sóc Vương, rõ ràng từ khi gặp Sóc Vương xong tiểu ngốc tử mới biến thành như vậy.
Sóc Vương nổi tiếng hoa theo đầy mình, vừa thấy là biết gã có khả năng làm mấy chuyện này.
Nghĩ lung tung một lúc, tiếng gọi dồn dập đã đánh tan suy nghĩ của Tô Mạch.
“Vương phi! Không ổn, không ổn rồi, không thấy Vương gia đâu cả!” Thị nữ ngày thường đâu vào đấy hiện tại một bước thành ba bước, không quan tâm lễ nghi mà chạy đến trước mặt Tô Mạch.
“Ý gì? Không thấy Vương gia là sao?” Bởi vì đứng lên quá gấp, Tô Mạch hơi lảo đảo một chút, lập tức cảm thấy hoa mắt chóng mặt kinh khủng, thị nữ thấy thế vội vàng tiến lên đỡ, Tô Mạch lúc này mới khó khăn đứng vững được.
Cái thân nát này!
Tô Mạch thở dài, ổn định cảm xúc, đè nén cảm giác khó chịu trong lòng, nhìn phía thị nữ, hỏi: “Rốt cuộc là thế nào?”
Thị nữ cúi người, nói: “Bẩm Vương phi, vừa rồi không biết Vương gia bị làm sao, đột nhiên quăng diều trong tay xuống sau đó chạy về phía sau núi, lúc nô tỳ nhận ra thì Vương gia đã chạy xa rồi, nô tỳ đuổi không kịp, Nhạc quản sự hôm nay lại không ở trong phủ, bất đắc dĩ mới đến quấy rầy Vương phi, thỉnh Vương phi thứ tội!”
“Thứ tội gì, còn không nhanh chân gọi người cùng đi tìm!” Tô Mạch xoa xoa trán, tâm vô cùng mệt mỏi, ngày nào cũng có chuyện xảy ra!
“Vì sao Vương gia đột nhiên chạy tới sau núi? Các ngươi làm cho hắn không vui phải không?”
Con diều gãy nát còn đang trong tay thị nữ, trên diều còn lưu lại dấu giày, vừa nhìn đã biết sau khi rơi xuống đất còn bị người khác dẫm đạp lên, mà hạ nhân trong phủ hiện giờ không có lá gan lớn như vậy.
Nghĩa là dấu chân kia là do tiểu ngốc tử tạo thành.
Chưa biết có ai chọc hắn tức hay không, nhưng cái tật xấu không vui là ném đồ, còn chạy đi thế này thì không thể chấp nhận được, chắc chắn sau khi tìm thấy hắn anh phải giáo huấn lại một phen, người có hạt đậu lớn(*),thế mà tính tình còn ngang ngược, cũng không biết là học từ ai.
(*)? gốc là "豆大点人", mình không biết nên dịch thế nào luôn, mình hiểu ý nghĩa nhưng mà nó kì lắm mọi người ạ. Từ này có hai nghĩa, một nghĩa là mỉa mai khinh miệt, còn một nghĩa là lời nói đùa của người lớn với trẻ con. Nó giống câu "bùn nhão không trét nổi tường" bên mình ấy.
Đợi đến khi Tô Mạch đến nơi, những gì anh nhìn thấy chỉ còn là cảnh tượng hãi hùng.
Tên ngốc này thế mà lại chơi xích đu cạnh mép vực, bọn hạ nhân ầm ĩ khuyên nhủ nhưng không ai dám đến gần.
Nhìn xích đu đung đưa qua lại, tim Tô Mạch vọt lên tận họng.
Hư đốn, quá thiếu đòn!
“Lại đây". Tô Mạch đi qua đám người, đưa tay đến chỗ Kinh Úc.
Nghe thấy giọng Tô Mạch, Kinh Úc thoáng quay đầu nhìn rồi quay mặt đi, xem như không thấy mà tiếp tục đung đưa xích đu.
Tô Mạch cắn răng, nhịn lời quát mắng trong cổ họng xuống, kiên nhẫn đi tới, đè nén cơn giận rồi nhẹ giọng hỏi: "Vương gia làm sao vậy? Là ai khiến ngươi không vui sao? Nào, lại đây, nói cho ta nghe, ta giúp ngươi mắng hắn."
Nghe vậy, Kinh Úc quả nhiên dừng lại, im lặng bĩu môi nhìn Tô Mạch, bộ dạng nhìn vô cùng vô cùng vô cùng ủy khuất.
Tô Mạch dùng hết sức kéo Kinh Úc còn chưa hồi thần lại gần, đợi đến khi tới chỗ an toàn mới phát giận.
“Hỗn hào, ngươi ném đồ lung tung thì ta mặc kệ ngươi, trong phủ có đồ nào mà ngươi chưa ném không? Nhưng cái tật không nói không rằng đã chạy đi là học từ ai? Chơi xích đu cạnh mép vực… Ngươi cũng thật có bản lĩnh, nếu ngã xuống ngươi còn mạng để trở về chắc?"
Dù miệng đang mắng, nhưng Tô Mạch vẫn luôn gắt gao túm tay Kinh Úc không buông ra.
Sau khi túm người về phủ, Tô Mạch vốn muốn giáo dục lại tiểu ngốc tử một chút, nhưng chưa đợi anh giáo dục thì mắt tiểu ngốc tử đã ngấn nước.
Tên ngốc này, suốt ngày chỉ biết bán thảm!
Nhưng anh không chống đỡ được bộ dạng này, từ lúc tiểu ngốc tử bắt đầu bán thảm là anh đã đánh không được, mắng cũng không xong.
Tô Mạch bất đắc dĩ đỡ trán, chạy một hồi, cái thân tàn của anh càng thêm giậu đổ bìm leo, bây giờ anh chỉ cảm thấy tâm rất mệt, đầu cũng đau vô cùng.
Quả nhiên, dù là Tô Mạch hay Diệp Lan Quân, anh đều không thoát khỏi cuộc sống vất vả.
Thôi bỏ đi, Tô Mạch tự nghĩ thầm, đối với cái thân tàn này, có sống được đến lúc nam chính khôi phục hay không cũng là cái vấn đề, đến anh còn không lo xong cho mình thì quản được chuyện ai.
Đúng, anh hiện tại cần ngủ một giấc thật say trước đã, bởi vì anh… rất mệt rồi.
Thể xác và tinh thần đều mỏi mệt.
Tô Mạch vịn ghế đứng dậy, mới đi được một bước, trước mắt đã tối sầm, đột nhiên mất đi ý thúc.
Anh choáng váng không kịp đề phòng, nhưng Kinh Úc bình thường ngốc ghếch chậm chạp lúc này một bước đã đến bên cạnh Tô Mạch, ôm người vào lồng ngực.
Theo một âm thanh kỳ lạ vang lên, Lưu Huỳnh luôn trốn trong bóng tối đã xuất hiện.
“Chủ nhân có gì phân phó?” Chỉ thấy mười một thiếu nữ ước chừng mười lăm, mười sáu tuổi mặc bộ đồ tím đang ôm quyền quỳ trên mặt đất, nếu không phải trên tay nàng đang cầm lưu ảnh tiên(*) làm người trên giang hồ nghe thấy là biến sắc thì có lẽ nàng bây giờ vẫn còn là tiểu cô nương ngọt ngào đáng yêu.
(*) Tiên là roi.
Nhưng lưu ảnh tiên vừa rút ra, đã xác định chủ nhân của nó không ngọt ngào đáng yêu chút nào.
Bằng không trên giang hồ làm gì lưu lại cái danh thị huyết mỹ nhân(*)
(*) Mỹ nhân khát máu.
“Lại đây xem cho hắn.” Kinh Úc đặt người trong lòng lên giường, Lưu Huỳnh chưa từng được nhìn thấy động tác này của chủ tử, lúc nghe tiểu tử ám vệ nói nàng còn không tin, nhưng hôm nay chính mắt nhìn thấy, nàng chỉ cảm thấy thế giới này thật ảo diệu, chủ tử nhà nàng sao có thể dịu dàng như vậy?
“Phát ngốc cái gì, mau tới đây xem cho hắn, hình như hắn không được thoải mái."
“Vâng” Lưu Huỳnh cầm lưu ảnh tiên đi đến, lại bị Kinh Úc giữ lại: “Đặt vũ khí trên tay ngươi xuống."
Lưu Huỳnh nhất thời không phản ứng kịp: “Thứ gì?”
Kinh Úc hết kiên nhẫn, ngữ khí bắt đầu khó chịu: “Tay ngươi còn cầm gì khác à?”
Lưu Huỳnh có chút không dám tin: “Nhưng chủ nhân từng nói mạng còn thì roi còn, tuyệt đối phải giữ lưu ảnh tiên ở trên người sao?”
"Sao ngươi nói nhảm nhiều vậy, bảo ngươi bỏ xuống thì bỏ xuống đi.”
Lưu Huỳnh gật đầu, đặt roi lên bàn rồi đi đến trước giường, bắt mạch cho Tô Mạch.
Đợi Lưu Huỳnh đặt tay Tô Mạch vào trong chăn, Kinh Úc mới hỏi: “Như thế nào?”
Lưu Huỳnh nói: “Không có đáng ngại, thể chất quá yếu, chỉ là nhiễm phong hàn thôi…”
“Không có đáng ngại? Không có gì đáng ngại sẽ ngất xỉu à, ngươi có xem đàng hoàng không đấy?”
Lưu Huỳnh lần đầu nhìn thấy chủ nhân cãi ngang như vậy, tuy rằng nàng rất muốn tranh luận với hắn, nhưng rõ ràng bây giờ không thích hợp.
“Đúng là chỉ nhiễm phong hàn, hơn nữa mới vừa rồi…” Bởi vì sợ động chạm đến mặt mũi của chủ tử, nàng chỉ khụ một tiếng, dời đề tài: “Chẳng qua với thể chất này của hắn, nếu còn tiếp xúc xằng bậy mà không chăm chú điều trị, sợ là sống không được mấy năm nữa đâu. ”
Mắt Kinh Úc khẽ nhúc nhích, sắc mặt đông cứng: “Có ý gì?”
Lưu Huỳnh thở dài, nói: “Ý chính là, thể chất Vương phi vốn đã yếu, nếu tiếp tục không yêu quý bản thân, trầm mê tửu sắc, sợ là không sống được mấy năm.”
“Sợ là? Bổn vương gọi ngươi tới đây chẳng lẽ để nghe ngươi nói câu sợ là này sao?”
Lưu Huỳnh bất đắc dĩ thở dài: “Đúng đúng đúng, trời đất bao la chủ nhân lớn nhất, ta đây đi sắc thuốc, chỉ cần ta có lòng cứu giúp thì Vương phi nhất định sống tốt nha!”
“Còn có…” Lưu Huỳnh khụ một tiếng, chớp chớp mắt nhìn Kinh Úc: “Vì sao chủ nhân lại để ý sống chết của người này nhỉ? Trước đây không phải chủ nhân nói người ta phẩm hạnh độc ác, muốn vứt người ta ra sau núi cùng đám hạ nhân kia à?"
“Hay là nói… Chủ nhân thấy Diệp Lan Quân lớn lên xinh đẹp, bị gương mặt hắn mê muội rồi?”
“Vớ vẩn!” Kinh Úc vẫy tay: “Về sau đừng nói lại lời này, nếu không thì giống ám vệ đi, tự xuống nhận phạt.”
Sau khi nhìn phản ứng của chủ tử, Lưu Huỳnh có chút thất vọng, chủ nhân mấy năm nay quá cô độc, từ khi nàng có thể nhớ được đến nay, chủ nhân vẫn luôn một mình, trước nay đều cô đơn chiếc bóng, nàng tất nhiên biết phẩm hạnh của Diệp Lan Quân như thế nào, nhưng mấy ngày nay, rõ ràng chủ nhân so với trước đây vui vẻ hơn nhiều, so với phẩm hạnh gì đó, nàng càng hy vọng chủ nhân có thể vui vẻ hơn, cũng có thể là nàng suy nghĩ nhiều.
Chủ nhân là người vô dục vô cầu, đừng nói là nam nhân, dù có là bất tử hắn vẫn sẽ thờ ơ, có khi ở trong lòng hắn không có gì quan trọng hơn báo thù.
Nhưng Lưu Huỳnh không biết, sau khi nàng rời đi, đầu ngón tay Kinh Úc giật nhẹ đến độ không ai nhìn ra.
Lớn lên đẹp sao? Đúng là khá xinh đẹp.
Bị vẻ đẹp của y mê hoặc? Rõ ràng không phải.
Chỉ là… Xúc cảm và độ ấm vừa rồi còn lưu lại trên đầu ngón tay, hắn thường nghe hoàng huynh nói lời thô tục, nói những lời như vòng eo thon nhỏ một tay có thể ôm hết, hoàng huynh không phải đoạn tụ, tất nhiên người y nói đến chính là nữ nhân, hắn không tiếp xúc với nữ nhân, nên không biết xúc cảm khi ôm eo nữ nhân sẽ thế nào, nhưng ôm eo người trước mặt thì…
Không đúng, nghĩ gì vậy, tất cả đều do nha đầu thối Lưu Huỳnh kia, thiếu chút nữa cắt nửa mạng hắn.
_______
Lời người giám hộ: Chuẩn bị thi rồi mà hăng quá nhể =))))) chương sau hơn 5000 chữ, kìm lòng thôi nay nghỉ chứ đau đầu quá.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.