Sáng sớm thứ hai ánh nắng tươi sáng, bạn nhỏ Trang Vân Kỳ bị lão sư nắm tay, bé ngửa đầu nhìn ba mẹ mình. 
Trên mặt Trang Hàn cùng Cố Tư mang theo một tia lo lắng, trong lo lắng lại lộ ra một tia giải thoát cùng vui mừng. 
“Lão sư, thật là phiền phức cho cô.” Trang Hàn nói: “Đứa bé nhà chúng tôi tương đối nghịch ngợm, khiến cô phải lo lắng nhiều.” 
Lão sư nhìn đôi tuấn nam mỹ nữ trước mặt, nhớ tới bọn họ là cỡ nào hào khí, nào dám nói phiền phức? Cô cười đến mức mặt muốn cứng lại, “Yên tâm đi, nhà trẻ chúng tôi có tôn chỉ là...” 
Blah blah nói một đống, Trang Hàn nhìn thời gian, nói với Cố Tư: “Anh còn có chút việc, phải đi rồi.” 
“Vậy đi thôi.” Cố Tư kéo cánh tay Trang Hàn, nói với Trang Vân Kỳ: “Bảo bảo, chúng ta đi đây.” 
Trang Vân Kỳ nhàn nhạt liếc mắt nhìn mẹ một cái, gật gật đầu, ý tứ là phải đi thì đi thôi. 
Lão sư nắm tay Trang Vân Kỳ nói: “Có phải là luyến tiếc ba mẹ hay không? Yên tâm đi, buổi chiều ba mẹ liền sẽ tới đón con, mau chào ba mẹ đi.” 
“Gặp lại sau.” Trang Vân Kỳ: “Ba mẹ.” 
“Thật ngoan.” Trang Hàn nắm tay Cố Tư lưu luyến mỗi bước rời đi. 
Ngày đầu tiên tiến vào nhà trẻ các bạn nhỏ thường thường đều tương đối khó thích nghi, lão sư sợ Trang Vân Kỳ luyến tiếc cha mẹ đến thương tâm, liền ngồi xổm trước mặt bé nói: “Bạn nhỏ Trang Vân Kỳ phải dũng cảm một chút nga, khóc nhè thì không phải nam tử hán đâu.” 
Trang 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nam-chinh-trong-cau-huyet-nguoc-van/1486718/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.