Chương trước
Chương sau
Cố Tư muốn đem những người kêu là Trang Hàn tìm ra, sau đó lại tìm tư liệu, cuối cùng nàng cũng không tìm ra lão công.
Nhưng đã đến giờ hiện tại, nàng kỳ thật đã không quá ôm hy vọng. Bởi vì Trang Hàn nhớ rõ số điện thoại của nàng, nếu hắn trở về biến thành Trang Hàn trước kia, vậy điện thoại cũng phải có đi? Hắn hoàn toàn có thể gọi điện thoại cho mình a.
Vẫn luôn chờ từ buổi sáng đến bây giờ, Trang Hàn một chút động tĩnh cũng không có, chỉ có thể thuyết minh hai tình huống. Hoặc là hắn căn bản không ở nơi này, hoặc là chính hắn căn bản không nhớ rõ chính mình.
Mỗi một khả năng đều làm Cố Tư hoảng hốt không thôi, lúc trước nàng cũng có tìm hiểu việc xuyên qua, chuyện gặp qua nhiều nhất chính là nhân vật chính xảy ra chuyện. Tỷ như tai nạn xe cộ, hoặc là chuyện khác gì để sinh mệnh xuất hiện nguy hiểm, sau đó mới xuyên qua.
Nàng nhịn không được bắt đầu nghĩ, Trang Hàn có phải hay không đã sớm chết, hắn sau khi chết linh hồn bám vào trên người Trang Hàn này, cho nên mới cùng chính mình có bốn năm duyên phận. Nhưng hiện tại Trang Hàn vốn dĩ đã trở lại, vậy Trang Hàn kia đi nơi nào? Biến mất sao?
Di động đột nhiên vang lên, Cố Tư cầm lấy thì vừa thấy, trong mắt bắn ra một tia sáng rọi. Là Trang Hàn gọi tới, là hắn sao...
“Uy, A Hàn.”
“Em đi nơi nào?” Trang Hàn nói: “Giữa trưa vì cái gì không có tới công ty? Em có biết hay không anh chờ em chờ tới bây giờ đến một chén nước cũng chưa uống qua? Em...”
Cố Tư treo điện thoại, duỗi tay che lại mặt chính mình, một loại mệt mỏi thật sâu nảy lên trong lòng.
Cảnh sát trước mặt nàng quan tâm nói: “Trang phu nhân, ngài có phải hay không không thoải mái?”
“Không có gì.” Cố Tư buông tay hít sâu một hơi, nói: “Chuyện này làm ơn anh, còn có tôi muốn biết bốn năm trước có người gọi là Trang Hàn bởi vì ngoài ý muốn tử vong hay là trở thành người thực vật hay không, có tin tức xin nhất định phải lập tức liên hệ tôi.”
Bị Cố Tư treo điện thoại, Trang Hàn ngây người, đây quả thực chính là không thể hiểu được, nàng dựa vào cái gì mà muốn treo điện thoại của mình?
Dì Tôn lột xong cây đậu rồi đang muốn đi, Trang Hàn gọi lại nàng, “Bà lại đây.”
Dì Tôn đã đi tới, Trang Hàn nói: “Bà nói đầy đủ cho tôi biết, nàng hôm nay rốt cuộc là làm sao vậy? Vì cái gì lại khóc? Hiện tại ra cửa là đi làm cái gì?”
“Tôi không biết a, phu nhân chưa từng nói.” Dì Tôn nhìn Trang Hàn nói: “Phu nhân vì cái gì mà khóc, ngài không biết sao?”
“Tôi biết như thế nào?” Trang Hàn buồn bực ngửa đầu dựa vào trên sô pha, bỗng nhiên hắn cảm giác đầu có chút đau, giống như có cái thanh âm gì xuất hiện ở trong đầu. Hắn cắn chặt khớp hàm, duỗi tay che lại đầu, lúc này Cố Tư đẩy cửa vào được.
Lúc biết đã xảy ra chuyện gì Cố Tư không nghĩ muốn trở về, nhưng nàng không thể không trở về, bởi vì con trai Vân Kỳ vẫn còn ở nơi này. Nàng mới vừa đẩy cửa nhà ra liền thấy Trang Hàn một tay che đầu, một tay chống sô pha, ánh mắt dừng ở trên người mình.
Cố Tư yên lặng nhìn hắn một cái, không biết sao lại thế này, lúc trước kia Trang Hàn bị đổi đi nàng có một đoạn thời gian mới chậm rãi phát hiện người đã thay đổi, nhưng trước mắt người này nàng chỉ cần nhìn một cái là có thể nhìn ra khác biệt rất lớn. Khác biệt to lớn làm nàng không thể chịu đựng được, nhìn gương mặt kia nàng liền có một loại xúc động muốn hủy diệt hết thảy.
Trang Hàn lúc trước còn rất táo bạo, nhưng là một khắc nhìn thấy Cố Tư kia hắn bỗng nhiên liền không táo bạo nữa, Cố Tư nhìn hắn với ánh mắt rất kỳ quái. Hắn bị nhìn thoáng qua, liền có một loại cảm giác cả người phát lạnh.
“Em về rồi.” Trang Hàn buông tay che đầu, “Em đã đi đâu?”
Cố Tư không có trả lời, nàng nhìn về phía dì Tôn, “Bảo bảo đâu?”
“Bảo bảo hôm nay bị kinh hách, đã đi ngủ.” Dì Tôn nói: “Tôi lột đậu nành mà phu nhân thích, có muốn ăn không? Tôi đi nấu cơm, một lát liền có thể ăn.”
Cố Tư nguyên bản muốn cự tuyệt, nhưng nghĩ con trai còn muốn ăn cơm, vì thế liền gật đầu.
Dì Tôn vào phòng bếp, Cố Tư đang muốn lên lầu, Trang Hàn gọi lại nàng, “Tư Tư, em có phải hay không có tâm sự?”
Cố Tư dừng một chút, nói có lệ: “Không có.” Sau đó cũng không quay đầu lại đi lên lầu.
Trang Hàn nhìn bóng dáng Cố Tư biến mất, luôn cảm thấy chính mình quên mất chuyện quan trọng gì. Vì sao hắn cảm giác ký ức chính mình mơ hồ như thế? Vì cái gì hắn cẩn thận nhớ lại mới có thể nhớ tới chính mình có đứa con trai? Vì cái gì trong trí nhớ chuyện đã phát sinh hắn một chút cảm giác tham dự cũng không có?
Cố Tư mở cửa phòng con trai, còn đang ở trên giường cuộn tròn ngủ. Nàng bước chân nhẹ nhàng đi qua, trên mặt con trai còn mang theo nước mắt. Nàng yên lặng nhìn trong chốc lát, cảm giác một mảnh mờ mịt. Đối với con trai mà nói ba ba còn ở nơi này, nếu nàng phải rời khỏi hài tử thì nên làm cái gì bây giờ?
Chính là nàng không thể chịu đựng được cùng người này sinh hoạt bên nhau.
Cố Tư nhìn trong chốc lát, xoay người phải đi, phía sau truyền đến thanh âm mềm mại của con trai, “Mẹ.”
“Ân?” Cố Tư quay đầu, lại thấy con trai mở to một đôi mắt đen nhánh nhìn chính mình.
“Mẹ lại khóc.” Trang Vân Kỳ vươn tay nhỏ đi sờ mặt nàng, “Mẹ làm sao vậy?”
“Mẹ không có việc gì.” Cố Tư sờ sờ đầu nhỏ của con trai, nói: “Trước đừng ngủ, bằng không buổi tối ngủ không được, đứng lên chuẩn bị đi ăn cơm.”
“Con muốn mẹ mặc quần áo cho con.”
“Được, mẹ mặc quần áo cho con.”
Cố Tư mặc quần áo cho con trai, Trang Vân Kỳ duỗi một đôi cánh tay nhỏ, bỗng nhiên tiến đến bên tai Cố Tư nói: “Mẹ, con phát hiện một bí mật.”
Cố Tư hơi hơi nghiêng đầu, “Bí mật gì?”
“Con nói cho mẹ biết, mẹ không cần sợ hãi nga.” Trang Vân Kỳ nghiêm trang nói: “Kỳ thật, ba ba không phải là ba ba.”
“Cái gì?” Cố Tư sợ hãi cả kinh.
“Chính là ba ba không phải là ba ba.” Trang Vân Kỳ trên mặt non nớt tràn đầy nghiêm túc, “Thật sự, người bên ngoài kia không phải ba ba, mẹ dẫn con đi tìm ba ba được không? Ba ba đáp ứng mang con đi thủy cung, con ngày mai liền muốn đi.”
Cố Tư: "Con là như thế nào phát hiện?"
“Ân?” Trang Vân Kỳ chớp chớp mắt, sau đó nói: “Liền không phải ba ba nha.”
Buổi tối Trang Hàn tắm rồi ra, vừa lúc thấy Cố Tư cầm gối đầu muốn ra khỏi phòng. Hắn đi hai bước qua bắt cánh tay Cố Tư, “Em muốn đi đâu vậy?”
Cố Tư theo phản xạ tính rút tay ra, lui về phía sau một bước cảnh giác nhìn Trang Hàn nói: “En hôm nay quá mệt mỏi, muốn đi phòng cho khách ngủ.”
“Em làm sao vậy? Có phải hay không anh có chỗ nào chọc tới em?” Trang Hàn không vui nói: “Chúng ta là vợ chồng, nào có vợ chồng phân phòng ngủ?”
“Em nói em rất mệt, em hôm nay muốn ngủ một người!” Cố Tư có chút bực bội mở cửa, “Anh ngủ đi, bảo bảo có chút không thoải mái, em đi bồi con ngủ.”
Nhìn cửa trước mắt mở ra lại đóng lại, Trang Hàn hung hăng đạp cánh cửa một cái.
Bồi Trang Vân Kỳ ngủ, Cố Tư ngủ không được, nàng suy nghĩ rất nhiều. Nàng thậm chí nghĩ, Trang Hàn có phải hay không vẫn còn đang ở trong thân thể Trang Hàn kia, nếu giết Trang Hàn, vậy chồng nàng có phải hay không là có thể trở lại? Nếu vạn nhất không về được, thì nên làm cái gì bây giờ?
Trang Hàn cũng ngủ không được, hôm nay thái độ Cố Tư đối với hắn như vậy, đã vậy trong đầu thường thường xuất hiện một ít thanh âm cùng hình ảnh tra tấn hắn đến sắp hỏng mất. Hắn ở trên giường lăn qua lộn lại ngủ không được, cuối cùng bò dậy kéo trong ngăn kéo tìm thuốc, lại phát hiện trong ngăn kéo căn bản là không có thuốc, thuốc đau đầu mà hắn trước kia đặt ở bên trong không cánh mà bay.
Cuối cùng phải rất khuya hắn mới đi ngủ, sau đó mơ thấy giấc mộng rất dài.
Hắn mơ thấy có một người chiếm cứ thân thể hắn, dùng thân phận chính mình sinh hoạt. Ở phòng hắn đi xe hắn, vợ hắn cùng cha mẹ đều không có phát hiện, Trang Hàn gào rống suy nghĩ muốn đem hắn từ thân thể của mình bắt tới, nhưng hắn như thế nào cũng đụng không được người kia.
Vì thế hắn không thể không đi theo người kia, sau đó hắn thấy mẹ mình như thế nào tra tấn vợ của mình, thấy vợ mình là như thế nào ở trong ngực người kia khóc. Nhìn bộ dáng Cố Tư khóc rống, suy nghĩ thứ nhất của Trang Hàn cư nhiên là nàng cũng sẽ khổ sở sao?
Thời điểm nàng thay thế em gái chính mình gả cho mình không có khóc, thời điểm bị chính mình khi dễ cũng không có khóc, hắn có đôi khi cảm thấy nữ nhân này rất máu lạnh. Một người đến chính mình cũng không để bụng, là không có tình cảm của người bình thường, vì thế hắn càng thêm làm chuyện trầm trọng kích thích Cố Tư, ý đồ từ trên mặt nàng nhìn ra một ít cảm xúc nên có.
Hắn hiện tại lại có chút không rõ, nàng cư nhiên cũng sẽ khóc như vậy sao?
Sau đó hắn nhìn Cố Tư càng ngày càng có sức sống, nàng đối với người giả chính mình kia cười, đối với hắn làm nũng, thậm chí đối với hắn lộ ra tiểu tâm cơ. Một loại ghen ghét chưa từng có từ đáy lòng sinh ra, Trang Hàn muốn nói cho Cố Tư, người kia không phải hắn a, người kia là giả mạo, nàng yêu hắn như vậy vì cái gì nhìn không ra?
Cho đến khi hắn thấy Cố Tư rõ ràng đã biết người kia là giả, nàng lại vẫn như cũ yêu hắn. Hắn thật sự không rõ nha, vì cái gì Cố Tư sẽ đối với một hàng giả lộ ra tươi cười như vậy, nàng vì cái gì sẽ nguyện ý vì cái vì hàng giả kia mà sinh hài tử, nàng sẽ ở trước mặt hắn làm nũng, nàng sẽ ở trước mặt hắn tùy hứng, nàng vì cái gì đối với chính mình cũng chỉ có một bộ dáng lãnh đạm cùng chết lặng?
Trước lúc ngủ quên kéo bức màn, Trang Hàn bị ánh nắng ngoài cửa sổ phơi tỉnh.
Hắn mở mắt, một đêm ngủ không có làm hắn cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái, hắn thậm chí so với trước khi ngủ còn muốn mỏi mệt hơn.
Hắn cái gì cũng nghĩ tới, hắn mất đi bốn năm thời gian, bốn năm này vợ hắn yêu một hàng giả. Cho nên nàng hôm qua mới đột nhiên khóc rống mới có thể dùng thái độ như vậy đối với chính mình, bởi vì nàng căn bản không hy vọng chính mình trở về.
Minh bạch hết thảy Trang Hàn ngốc ngốc ngồi ở dưới ánh mặt trời, ủy khuất cùng không cam lòng tràn ngập ở trong lòng hắn. Hắn muốn bắt lấy Cố Tư nói cho nàng chính mình đã trở lại mà nàng chỉ có thể là nữ nhân của hắn, nhưng chuyện trong mộng nói cho hắn, Cố Tư cũng là người có máu có thịt cũng sẽ cảm thấy đau, mà trước kia chính mình cho nàng thương tổn quá nhiều, nhiều đến mức nàng có thể không chút do dự yêu hàng giả kia.
Cố Tư rời giường giúp đỡ Trang Vân Kỳ đánh răng rửa mặt, thời điểm xuống lầu Trang Vân Kỳ nhìn thoáng qua phòng ba ba, nói: “Ba ba hôm nay sẽ trở về sao?”
Cố Tư không nói gì, Trang Vân Kỳ lại hỏi: “Ba ba khi nào trở về?”
Cố Tư nói: “Hôm nay mẹ mang con đi thủy cung chơi đi.”
“Con không cần.”
“Vì sao?” Cố Tư: “Con không phải muốn đi sao?”
Trang Vân Kỳ: “Con muốn ba ba mang con đi.”
Lúc này cửa phòng trên lầu đột nhiên mở ra, Trang Hàn bước đi nhẹ nhàng từ bên trong ra ngoài, vừa ra liền đối với Cố Tư lộ ra một nụ cười quen thuộc. Sau đó hắn bước xuống lầu, ôm Trang Vân Kỳ một phen, cười nói: “Hai người đứng ở chỗ này nói cái gì? Rửa mặt chưa tiểu tử?”
“Rửa sạch!” Trang Vân Kỳ nói.
“Vậy ăn cơm.” Trang Hàn ôm Trang Vân Kỳ hướng bàn ăn đi tới, “Không phải nói muốn đi thủy cung sao, ăn cơm xong ba ba liền mang con đi!”
***
Tác giả có lời muốn nói: Ngủ ngon ngủ ngon ~~~~ ngày mai Hàn Hàn là có thể thấy lão bà lạc ~~~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.