Chương trước
Chương sau
So sánh với hai vợ chồng son Trang Hàn hoà thuận vui vẻ, Cố gia không có tốt như vậy. Trang thị ngưng hợp tác cùng Đức Thắng, Đức Thắng trong một đêm mất đi đại bộ phận làm ăn, bởi vì tài chính bỏ chạy, rất nhiều hạng mục khác cũng không thể đứng dậy, công ty lập tức sắp bị tê liệt.
Còn có một ít công ty vốn dĩ đang nói chuyện hợp tác, bởi vì biết Trang thị đã triệt để trở mặt mà các xí nghiệp sôi nổi từ chối hợp tác, công ty Đức Thắng lập tức trở nên vô cùng khổ sở.
Cố Đức Bách gọi điện cho Trang Hàn vô số lần, biểu hiện với đối phương mình đang rất vội, dĩ nhiên là bị đối phương kéo vào sổ đen. Đi công ty cũng bị thư ký ngăn cản, nói Trang tổng không muốn cùng ông nói chuyện.
Kỳ thật Trang Hàn cũng cảm thấy rất kỳ quái, Cố Đức Bách đến một cuộc gọi cũng chưa gọi đến cho hắn, hắn còn không biết Cố Tư đã giúp hắn đem Cố Đức Bách kéo vào sổ đen.
Chiều hôm nay Trang Hàn làm việc cũng không khác lắm, vẫn đang chơi game. Hắn tuy rằng có tiền, nhưng vẫn luôn cảm thấy trò chơi nếu nạp tiền vào thì chơi không vui vẻ nữa, cho nên kiên trì không nạp phí chơi trò chơi. Cũng không biết có phải do nguyên nhân này hay không, hắn thường xuyên bị thua nhiều ván không thể thắng nổi một lần.
Hôm nay hắn thua rất nhiều lần, mắt thấy đối phương sắp thắng, mình chưa thể hiểu được tất cả thì đã chết, mà đối phương còn thừa một Quan Vũ. Mắt thấy Quan Vũ xông tới, Trang Hàn đánh không được, thấy ID Quan Vũ là một chuỗi con số, nhìn có chút giống số điện thoại. Hắn thử gọi qua, không nghĩ tới thật đúng là số điện thoại.
“Alo? Là ai a?” Thanh âm đối phương rất không kiên nhẫn.
Trang Hàn nói: “Tôi là đối thủ đang chơi với cậu a.”
“Fuck...”
Chờ Trang Hàn lại lần nữa vào trong trò chơi, Quan Vũ bởi vì sơ hở mà bị đánh chết. Nhưng mà vào lúc này hắn sống lại, tư thế như chẻ tre một đường đánh đến.
Lúc sau trò chơi thắng lợi, đối phương là Quan Vũ lập tức gọi điện thoại tới, Trang Hàn biết là bị mắng, không chút hoang mang treo điện thoại kéo dãy số này vào sổ đen. Lúc này điện thoại bàn ở văn phòng vang lên, thư ký nói Cố tổng Đức Thắng tới công ty muốn tìm Trang Hàn.
Trang Hàn nói: “Cậu nói tôi không có ở đây, trước ổn định ông ta, tôi hiện tại liền đi, có chuyện gì liên hệ điện thoại.”
Trang Hàn mặc áo khoác vào đi xuống dưới lầu, sau đó nhắn tin cho thư ký, nói là mình đã rời đi.
Thư ký mới tới cũng coi như là một soái ca, vừa thu được tin tức, rất soái khí nhướn lông mày lên, nho nhã lễ độ nói: “Cố tổng tôi không có lừa ngài, Trang tổng thật sự không có ở công ty.”
“Cậu cho rằng tôi sẽ tin cậu sao?” Cố Đức Bách rất tức giận nói: “Ai mà không biết Trang Hàn chính là người cuồng công việc, tôi hiện tại phải đi lên tìm cậu ta, cậu đừng có ngăn cản tôi.” . Ngôn Tình Sủng
“Cũng được.” Thái độ thư ký thay đổi, nói: “Mời ngài, nếu là không tìm thấy Trang tổng, ngài có thể không cần ở lại sảnh công ty chúng ta ầm ĩ. Đều có thân phận là người, làm như vậy quá khó coi.”
Cố Đức Bách đương nhiên không có tìm được Trang Hàn, Trang Hàn đã lái xe về nhà. Xe chạy được một nửa hắn cảm thấy mình lúc này không thể về nhà, ngộ nhỡ Cố Đức Bách đuổi tới nhà thì làm sao bây giờ? Hắn liền gọi điện cho Cố Tư, hỏi một chút Cố Tư đang ở địa phương nào.
Cố Tư ở quán bar tìm được Hướng Linh rồi, trước mặt Hướng Linh bày mấy cái chai rỗng không, Cố Tư vội vàng nói: “Uống nhiều như vậy? Uống ít chút, uống như vậy đối với thân thể không tốt.”
Hướng Linh cả người đầy mùi rượu cầm lấy một cái chén rượu hướng tới bên miệng Cố Tư, “Cậu không uống cùng mình sao.”
“Mình không thể uống rượu.” Cố Tư vốn dĩ đã không thoải mái, lúc này vừa ngửi thấy mùi rượu, cảm giác cực kỳ khó chịu.
“Cậu không thể uống một chén với mình được sao?” Hướng Linh nói: “Mình cũng chỉ có một người bạn tốt là cậu.”
Cố Tư khó xử nhìn chén rượu, “Nhưng mà mình...”
“Cậu có phải là bạn tốt của mình hay không?” Hướng Linh lớn tiếng nói: “Cậu gả vào hào môn, tình cảm vợ chồng lại tốt, cậu có phải khinh thường mình không? Mình bị đàn ông đá, cậu có phải ở sau lưng chê cười mình không?”
“Mình không có.” Cố Tư nói: “Mình như thế nào lại chê cười cậu?”
“Vậy cậu vì sao lại không uống rượu cùng với mình?” Hướng Linh giơ chén rượu nói: “Cậu uống một chén với mình thì đã làm sao? Bạn tốt đến chuyện này cũng không thể làm sao?”
Cố Tư giãy giụa một chút, nhìn ly rượu kia nói: “Mình chỉ uống một chén, mình thật sự không thể uống rượu.”
“Được.” Hướng Linh cầm chén rượu hướng tới bên miệng Cố Tư, “Một ly thì một ly.”
Cố Tư nhíu mày uống một chén rượu kia vào, thiếu chút nữa liền phun ra, khó chịu không chịu được.
Hướng Linh còn muốn rót thêm cho nàng, Cố Tư giơ tay, “Không được không được, tôi thật sự không thể uống thêm.”
“Cũng được.” Nếu Cố Tư đã uống rồi, Hướng Linh cũng không có bức nàng nữa.
Uống xong một lúc sau Cố Tư lôi kéo Hướng Linh nói: “Anh ta không thích cậu, cậu cũng không nên tra tấn chính mình như vậy a. Cậu nên nỗ lực quên đi anh ta, cậu thương tổn bản thân mình như vậy, anh ta một chút cũng sẽ không cảm thấy áy náy.”
Hướng Linh có chút xấu hổ kéo kéo khóe miệng nói: “Mình chỉ là có chút khổ sở, liền nghĩ đến uống rượu.”
“Khổ sở mình có thể đi chơi cùng cậu, đi ăn ngon, không tốt hơn so với uống rượu sao?” Cố Tư an ủi nói: “Hướng Linh cậu là một người phụ nữ tốt, cậu sẽ gặp được người tốt hơn.”
Cố Tư an ủi thật tình thành ý, Hướng Linh nghe một chút liền không được tự nhiên. Nàng thật lòng coi mình là bạn tốt, mà mình lại đi tính kế nàng.
“Cố Tư.” Hướng Linh bỗng nhiên kêu nàng một tiếng.
Cố Tư cảm giác đầu có chút choáng váng, “A?”
“Cậu...” Hướng Linh nói: “Cậu chớ có trách mình được không?”
“Cái gì?” Cố Tư nhắm mắt lại, không nghe rõ lắm.
“Cậu là thiên kim nhà giàu, mình cũng chỉ là một người bình thường, nhà mình rất nghèo, một cái váy trên người của cậu là đã đủ tiền mình tích cóp rất lâu.” Hướng Linh lôi kéo Cố Tư nói: “Mình cảm giác thật sự rất mệt, thật vất vả, mình cũng muốn được như cậu, bạn trai mình chính là cảm thấy mình quá keo kiệt mới chia tay với mình. Mình không keo kiệt a, mình thật sự không có tiền...”
Cố Tư nghe không rõ ràng lắm cô đang nói cái gì, nàng ghé vào trên bàn ngủ gục. Thời điểm Lâm Tô mang theo người tới đây, Hướng Linh còn đang lôi kéo Cố Tư khóc một trận.
“Được rồi.” Lâm Tô khinh thường nhìn thoáng qua Hướng Linh, “Người ta muốn mang đi.”
Hướng Linh ngẩng đầu nhìn anh nói: “Các anh muốn làm gì cậu ấy?”
“Cô cũng đã làm, còn muốn quản tôi làm gì cô ta?” Lâm Tô cười lạnh nói: “Loại phụ nữ như cô này a, trong lòng so với trên mặt còn muốn xấu xí hơn rất nhiều.”
Hướng Linh trừng lớn đôi mắt nói: “Anh dựa vào cái gì mà nói tôi như vậy?!”
“Dựa vào cái gì? Chỉ bằng tôi không có dối trá như cô.” Lâm Tô bế Cố Tư lên, nói: “Làm cũng đã làm, mèo khóc chuột cho ai xem.”
Anh ôm Cố Tư rất nhanh rời đi, Hướng Linh ở phía sau anh sắc mặt thay đổi mấy lần, lúc sau hô to: “Tiền khi nào đưa cho tôi?!”
Lâm Tô không có trả lời cô, ôm Cố Tư ra ngoài quán bar.
Tới khách sạn, Cố Sương nhìn Cố Tư đang nằm ở trên giường hôn mê, trong mắt lộ ra khoái ý.
“Còn rất đẹp.” Lâm Tô sờ soạng mặt Cố Tư một phen, nói với Cố Sương: “Thế nào? Em muốn ở chỗ này nhìn chúng ta làm?”
Cố Sương nhìn nhìn Cố Tư, lại nhìn nhìn Lâm Tô ở trước mặt cô cười đến bất cần đời, bỗng nhiên nói: “Tôi đổi ý.”
“Cái gì?” Lâm Tô kinh ngạc hơi hơi há mồm, lộ ra răng nanh. “Lương tâm của em phát ra ngoài? Thật là không dễ dàng.”
“Tôi không phải hối hận muốn huỷ hoại chị ta, tôi là hối hận để anh tới làm chuyện này.” Cố Sương bắt lấy Lâm Tô nói: “Anh không phải có mấy người bạn bè sao, để cho bọn họ tới làm cũng được. Anh không thể ngủ với Cố Tư, tôi chịu không nổi thấy anh cùng Cố Tư như vậy.”
Lâm Tô cười một chút, duỗi tay sờ sờ mái tóc dài của Cố Sương nhu thuận nói: “Em thật là vừa ích kỷ vừa ác độc.”
“Tôi chính là ích kỷ chính là ác độc.” Cố Sương nhẹ nhàng nâng cằm lên, kiêu ngạo nói: “Cho nên anh tốt nhất cái gì cũng nghe tôi, nếu không tôi cũng không biết tôi sẽ làm ra chuyện gì đâu.”
“Vậy đi.” Lâm Tô bất đắc dĩ nói: “Tôi đây liền đi gọi người.”
Nói xong anh liền cùng Cố Sương đi ra ngoài, lưu lại Cố Tư một người nằm ở trên giường lớn.
Cố Tư nghe thấy có người ở bên tai nói chuyện, nhưng nàng nghe không rõ ràng lắm đến tột cùng đang nói cái gì. Dạ dày nàng như sông cuộn biển gầm, liền biết thân thể không thoải mái còn uống rượu khẳng định sẽ rất khó chịu. Rốt cuộc nàng chịu không nổi, từ trên giường bò xuống dưới. Mơ mơ màng màng thấy buồng vệ sinh, té ngã lộn nhào vào buồng vệ sinh phun đến trời đất tối tăm.
Phun xong nàng cảm thấy thoải mái rất nhiều, đầu óc cũng rõ ràng hơn nhiều, không giống lúc nãy cả người đều phát ngốc.
Cố Tư giương mắt nhìn về phía chung quanh, nơi này không phải là nhà của mình, hình như là khách sạn. Là Hướng Linh đưa mình tới sao? Nàng thật sâu thở phì phò, đau đầu muốn chết. Ra khỏi buồng vệ sinh, phát hiện trong phòng chỉ có mình một người.
Đi vài bước liền cảm thấy chân mềm đứng không vững, nàng ở trên giường nằm xuống, bắt đầu gọi điện cho Trang Hàn.
Trang Hàn gọi điện cho Cố Tư vài lần cũng không được, lúc này thấy Cố Tư gọi đến, hắn hỏi: “Em đi đâu rồi? Gọi điện thoại cho em cũng không tiếp.”
Cố Tư nói: “Em uống say, đang ở khách sạn.”
“Thân thể không thoải mái còn đi uống rượu.” Trang Hàn quả thật không nói nổi, “Em ở khách sạn nào? Tôi đi đón em.”
Cố Tư hướng bốn phía nhìn nhìn, ở trên gối đầu thấy tên khách sạn.
Trang Hàn nghe xong tên khách sạn, nói: “Em chờ chút, tôi lập tức tới.”
Cố Tư buông điện thoại, người vẫn không thoải mái lắm, đang chuẩn bị ở trên giường nằm trong một chút chờ Trang Hàn tới đón. Đang nằm, liền nghe thấy được thanh âm đẩy cửa tiến vào. Nàng còn tưởng là Hướng Linh, liền nghe thấy một thanh âm quen thuộc nói: “Thế nào?”
Sau đó có một người đàn ông nói: “Đã nói với bọn họ, bọn họ rất mau sẽ tới đây.”
Cố Sương nhẹ nhàng cười nói: “Tưởng tượng đến cảnh Trang Hàn thấy Cố Tư ngủ chung với người đàn ông khác, tôi liền vui vẻ không chịu được.”
Cố Tư nằm ở trên giường, trong lòng chợt lạnh, là Cố Sương, cô ta như thế nào lại ở chỗ này?
Lâm Tô nhìn Cố Tư nằm ở trên giường, có chút tiếc hận nói: “Đáng tiếc một người phụ nữ đẹp như vậy, em gái không phải em gái tốt, bạn bè cũng không phải bạn tốt.”
“Đều là do chị ta gieo gió gặt bão.” Cố Sương nói: “Chị ta nếu ngoan ngoãn nghe tôi nói rời khỏi Trang Hàn, tôi cũng sẽ không đối phó như vậy.”
Lâm Tô nói: “Tôi đi xuống dưới lầu chờ bọn họ đi, lại không thể làm cùng bọn họ, ở chỗ này nhìn tôi chịu không nổi.”
“Tôi cũng không cho anh xem.” Cố Sương đẩy Lâm Tô, “Chờ lát nữa tôi không cho anh đi lên anh liền không được đi lên, có biết hay không?”
“Đã biết bà nội...”
Lâm Tô đi ra ngoài đem cửa đóng lại, Cố Tư nghe xong trên cơ bản đã hiểu là chuyện như thế nào. Cố Sương để cho Hướng Linh tiếp cận mình, sau đó để mình uống lên ly rượu kia. Nếu không phải bởi vì mình không thoải mái nôn ly rượu kia ra, chỉ sợ ở thời điểm hôn mê đã bị Cố Sương làm hại.
Hận ý mãnh liệt làm cho Cố Tư nhịn không được bắt đầu phát run, nàng đã chuẩn bị hết thảy một lần nữa bắt đầu rồi, không nghĩ tới Cố Sương còn chưa buông tha cho mình. Trên thế giới như thế nào sẽ có loại người như này? Loại người này nên xuống địa ngục!
Cố Tư hơi hơi mở to mắt, thấy Cố Sương đi đến buồng vệ sinh.
Nàng từ trên giường ngồi dậy, cầm lấy gạt tàn thuốc trên bàn.
Cố Sương đang chuẩn bị rửa mặt thanh tỉnh một chút, bỗng nhiên thấy trên bồn nước có dấu vết bãi nôn.
Đây là cái gì?
Lúc này cô từ trong gương thấy một bóng người...
“Đông!”
Cố Tư cầm gạt tàn hung hăng đập xuống, Cố Sương xụi lơ ở trên mặt đất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.