Bởi vì Tần Tự tới sau, một bữa cơm ăn chậm rì rì, ăn tới khi trời bên ngoài đã tối.
Lục Niệm nhìn thời gian, “Em sắp phải về.”
Minh ca nói, “Được, chờ tới ngày kia, chúng ta lại liên hệ, đón em tới chỗ chúng ta.”
“Cảm ơn Minh ca.” Lục Niệm ngoan ngoãn đáp.
Đoàn người ra khỏi nhà ăn, bên ngoài trời đã tối đen, nhìn thời tiết không tốt lắm, tựa hồ như muốn mưa, không trung âm u.
“Nhà em tới đón à?” Tiểu Khuất hỏi.
Lục Niệm lắc đầu, “Tài xế hôm nay nghỉ phép, em tự mình về.”
Kỳ thật, là bởi cô chạy đi, không muốn kinh động người Lục gia.
“Đã trễ thế này, một cô gái đi rất nguy hiểm.” Minh ca không đồng ý.
Hắn nói với Tần Tự nói, “Cậu mau đưa Niệm Niệm, dù sao bây giờ cũng không có việc gì.”
Tần Tự đi cuối đoàn, gió thổi lại đây, ở Lục Niệm ngửi được mùi rượu mát lạnh nhàn nhạt.
Anh nói, “Uống rượu xong, không được lái xe.”
“Vậy thì gọi.” Minh ca nói, “Đâu một hai bắt cậu chở.”
Lục Niệm nhìn anh một cái, “Không có việc gì, em tự gọi xe về, hiện tại cũng không quá tối.”
Bóng dáng cô gái phá lệ đơn bạc tinh tế.
“Anh đi theo làm gì?” Lục Niệm cũng không quay đầu lại.
Nhìn cái bóng thon dài rơi trên mặt đất, giao điệp với bóng cô.
Giọng nói anh nhàn nhạt, có chút khàn khàn, “Tiện đường tỉnh rượu.”
Lộc Niệm, “……”
Trong ấn tượng, cô kỳ thật rất hiếm thấy Tần Tự uống rượu, tuy rằng khi còn là học sinh ở chỗ Minh ca rất lâu, nhưng mà, cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-my-nhan-benh-em-gai-cua-vai-ac/1664085/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.