Từ trước đến này Tần Tự chính là dáng dấp hoàn mỹ trời cho, hiện tại lại cao lớn không ít, liền có dáng vẻ thon dài cân xứng, mặt cũng càng thêm nở rộ, một đôi mắt phượng hẹp dài ẩn hiện, nhìn trong trẻo lại sâu thẳm.
May, không có làm cho người ta thấy sợ, ngoài gầy một chút, cũng không có vẻ mặt không tốt.
Cô cứ như vậy nghiêm túc đáng giá cậu cẩn thận -- nhưng mà, xác thật thay đổi không ít.
Bị cô nhìn như vậy, phía sau tai thiếu niên có chút đỏ, mím môi, " Không có việc tôi đi trước."
Lộc Niệm bỗng nhiên nhớ tới chuyện quan trọng, "Khoan đã."
"Chính là, về sự việc chúng ta cãi nhau lâgn trước....." Cô nghiêm túc nói.
Nghe cô nhắc tới, sắc mặt Tần Tự có chút trắng bệch.
Tâm tình cậu trở nên nặng nề, cho dù đã qua một năm, cũng không có nửa điểm buông tha chuyện kia.
Một năm này, đã vô số lần cậu nghĩ tới chuyện xin lỗi, thậm chí còn nhiều lần chạy về Lục gia và trường học, nhưng mà, nhìn thấy người trước mắt, lời nói đến bên miệng, như thế nào cũng nói không ra được, đặc biệt là thời điểm cô nhìn thấy cậu.
Lộc Niệm nói, " Sự việc kia, tôi xin lỗi, khi đó không nên tức giận với cậu."
Cô nói, " Nếu cậu muốn nói về việc chuyển trường, có thể chuyển, tôi sẽ tận lực giúp, hơn nữa về sau sẽ không can thiệp vào cuộc sống của cậu, cậu tự do....."
Thiếu niên không lên tiếng lắng nghe, bỗng nhiên mở miệng đáng gãy lời cô, thanh âm có chút nghẹn, " Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-my-nhan-benh-em-gai-cua-vai-ac/1664054/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.