Tiểu dã* trời sinh bộ dáng lương bạc,tuy mặt mày tinh xảo còn mang chút tính trẻ con nhưng nơi nơi lộ ra lãnh lệ.
(P/s:Tần Tự.)
Cho dù là trưởng thành,hắn cũng vĩnh viễn không có khả năng làm người đàn ông ôn tồn lễ độ như bình thường,chỉ có thể biến thành ác quỷ đáng sợ,trong lòng Hứa Huy sợ hãi.
Tiếng nói như bị ấn diệt ở cổ họng,hô hấp dần dần khó khăn, hắn muốn kêu người tới,nhưng một ít tự tôn còn sót lại làm hắn nói không ra tiếng.
"Phòng mày sống hiện tại, là của ai?" Hắn hỏi Hứa Huy,thanh âm không lớn.
Hàm răng trên dưới của Hứa Huy có chút run lên, "Mày,của mày..... Ba tao nói cái phòng hiện tại cho tao,chứ không phải của tao."
Khóe môi Tần Tự hơi hơi câu một chút, mắt đen lại không hề có ý cười, "Còn nhớ rõ thì tốt."
Hắn buông lỏng tay.
Cả người Hứa Huy nhũn ra, thiếu chút nữa tê liệt ngã xuống mặt đất,sợ hãi nhìn bóng dáng hắn rời đi.
**
Khi trở lại gác mái,bên tai không còn giọng nói ríu rít kia,an tĩnh rất nhiều.
Tần Tự nghĩ.
Muốn tiếp cận cô ta?
Hắn cười trào phúng một cái,tên kia bị ngu à?
Cả đời hắn sẽ không bao giờ có loại suy nghĩ này với ai cả.
(P/s: bạn học Tần à,sau này bị vả mặt có zui hem.Há há há.)
Thiếu niên trưởng thành sớm có lòng tự trọng rất cường liệt, phá lệ mẫn cảm,hắn đem nội tâm của mình bao kín chặt chẽ, không tin ai,càng sẽ không vì ai mà bộc lộ tình cảm.
Hôm nay ánh đèn ở gác mái bật đến khuya.
Xem xong sách,hắn quan sát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-my-nhan-benh-em-gai-cua-vai-ac/1664049/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.