"Hay gọi là tiểu Bạch, hoặc là tiểu Lục?" Lục Thời nghiêm túc suy nghĩ một lúc, hỏi ý kiến của Úc Miểu: "Toàn thân của mi đều là màu trắng, có thể gọi tiểu Bạch, vừa nghe liền biết là gọi mi. Đôi mắt mi có màu lục đậm, gọi là tiểu Lục, cũng độc đáo. Mi thấy sao?"
"Mèo!"
Không được! Ta có tên, là Úc Miểu.
"Mi cũng thấy tiểu Bạch dễ nghe đúng không? Vậy dùng tên này. Tiểu Bạch, tiểu Bạch." Lục Thời nhẹ nhàng xoa lỗ tai mèo con, cười nhẹ hai tiếng. Đến tận khi mèo nhỏ tức giận(1),quay đầu ngậm lấy bàn tay không có quy củ của cậu.
Lục Thời cố ý "A" một tiếng, giả vờ thấy rất đau. Quả nhiên con mèo nhỏ liền im lặng, đi quanh cậu hai vòng, dường như sợ vì làm cậu bị thương.
"Đùa mi thôi." Lục Thời cười ha ha ra tiếng, đồng thời để tay lên đầu mèo con, dùng sức xoa.Trước khi mèo con phản ứng lại, cậu nhanh chóng đứng dậy.
Hậu tri hậu giác(2) bị trêu chọc, Úc Miểu nhảy xuống cái bàn đuổi theo bước chân Lục Thời, lay ống quần cậu, cố gắng bò lên trên. Dùng hết sức cuối cùng phát hiện mình đang làm chuyện vô ích, tức giận cắn ống quần cậu. Cắn cả nửa ngày, một chút dấu vết trên quần cũng không thấy.
Úc Miểu rốt cuộc cũng nản lòng, mất hứng gục đầu xuống đầu đi theo sau Lục Thời. Nhìn cậu bước vào phòng tắm, bắt đầu ngâm quần áo bị cô làm bẩn vào chậu.
Trong nhà không có máy giặt, hôm qua bị móng vuốt đen sì của cô làm bẩn, Lục Thời dùng sức tẩy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-meo-yeu-nho-cua-nhan-vat-phan-dien/1345328/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.