Không biết có phải vì trở thành mèo hay không mà Úc Miểu bản tính ngày càng giống một con mèo. Sợ nước, khi sợ thì lộ ra móng tay sắc nhọn.
Đột nhiên bị ướt, Úc Miểu đang mơ ngủ thì bừng tỉnh, theo bản năng cào Lục Thời đang ôm mình. Sau khi nhận ra, nhìn vết thương dài trên tay Lục Thời, Úc Miểu cảm thấy áy náy, ngồi trên mặt đất không dám động đậy.
"Vừa rồi không phải còn rất kiêu ngạo sao, giờ sợ cái gì?" Lục Thời ngồi xổm xuống, ngón trỏ xoa đầu con mèo, khoé môi cong lên cười nói: "Ngoan một chút, tắm xong cho ngươi ăn."
Ôm lấy chú mèo ở trong góc, Lục Thời giảm lượng nước của vòi hoa sen. Trước tiên, ngâm mèo và thoa ít sữa tắm, phương pháp mới lạ nhưng vẫn dịu dàng.
Sau khi rửa sạch lưng mèo, cậu lật ngược lại, làm lộ cái bụng mềm của mèo con. Lục Thời vừa định bắt đầu, mèo con vốn đang ngoan ngoãn lại bắt đầu giãy giụa, nhưng so với vừa rồi thì sức nhỏ hơn nhiều.
Có thể không tắm bụng không? Úc Miểu gần như phát điên. Cô hiện tại tuy là mèo, nhưng bên trong cơ thể mèo vẫn là linh hồn của con người đấy!
Nơi nhạy cảm làm sao cho người khác sờ được, con sen cũng không được!
Cô vươn móng vuốt đẩy tay Lục Thời ra, bởi vì sợ lại làm thương cậu nên cổ cẩn thận thu móng tay sắc nhọn của mình.
Thấy mèo con phản kháng, Lục Thời nhướng mày, một tay cầm bàn chân của mèo, tay kia lấy sữa tắm xoa xoa lông trên bụng nó. Tay không ngừng động,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-meo-yeu-nho-cua-nhan-vat-phan-dien/1345326/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.