Về thân phận Ma Tôn Cơ Vô Ưu, nguyên văn không miêu tả bất cứ gì. Bối cảnh hắn trống rỗng, trời sinh trời nuôi, giống như từ trong cục đá chui ra vậy.
Tuy nhiên trong nguyên tác thì rồng là một loài thần vật đã tuyệt chủng, dù sau đó Lục giới có rắn hóa giao, giao hóa rồng, thì rồng tự nhiên vẫn thần thánh hơn cả "Rồng" hóa hình
Thi Miểu từ từ khép lại miệng mèo.
Nàng thận trọng bước chân mèo đến gần, càng sát vào, vảy rồng trên người hắn cũng càng rõ ràng, từng mảng từng mảng vảy rồng lấp lóe sáng bóng. Nếu như đứng dưới ánh mặt trời, nhất định hết sức chói mắt.
Ao nước rất lớn, đủ để bao phủ thân thể Hắc long.
Con mắt Thi Miểu như muốn rớt ra.
Rồng, thật sự là một sinh vật anh tuấn khí phách.
Đúng lúc Cơ Vô Ưu mở mắt, thấy Mèo con ngồi dưới đất nghiêng đầu nhìn mình chằm chằm, ngẩn ngẩn ngơ ngơ, thế nhưng đôi mắt xanh thẳm lại rực rỡ phát sáng.
Hắn khẽ hừ một tiếng, trong địa cung vang lên tiếng rồng ngâm trùng điệp không dứt.
Tiếng rồng ngâm còn chưa kết thúc, Cơ Vô Ưu lại trở về bộ dáng thiếu niên đơn thuần xinh đẹp.
Hắn nhìn về phía Thi Miểu, tiếng cười đè nén, thanh âm lười biếng dễ nghe, "Gian địa cung này, ngoại trừ ta ra, không một vật sống nào khác có thể đi ra ngoài."
Lông mao trên lưng Thi Miểu nháy mắt dựng đứng.
Hắn không phải là muốn giết mèo diệt khẩu chứ?
Tiêu rồi tiêu rồi, sớm biết vậy thì đã không bám theo hắn.
"Lại đây."
Cơ Vô Ưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-meo-cung-cua-vai-ac-ma-ton/1062105/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.