Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Cá
......
Không sai, Văn Đa Đa là một con chó.
Một con chó thiệt bự.
Một con chó lớn lông trắng đen giao nhau, đôi mắt xanh thẳm, tên loài là, Vua phá hoại —— Husky.
"Gâu". Văn Đa Đa nhìn về phía Văn Chi Vọng, dùng hết sức lắc đuôi quay cuồng.
Văn Chi Vọng vươn tay, sờ đầu Văn Đa Đa, sau đso nói với nhóc mèo nằm trong lòng: "Hai tụi bây đều là trắng đen giao nhau, nhìn khá là giống nhau."
Đàm Nhiên im lặng.
Nhóc là một con mèo vô cùng cao quý, sao có thể giống chó ngu Husky được chớ!
Huống chi, là một con mèo mà phải dỗ cho một con Husky vui vẻ? Đây là việc mà loài người có thể nghĩ ra được hả?
Văn Đa Đa thoạt nhìn ngây ngốc, gâu gâu với Văn Chi Vọng hai cái.
Đều là động vật, Đàm Nhiên có thể nghe hiểu nó nói gì.
"Nhục Đầu, Nhục Đầu (1),yêm muốn ăn xương!"
Đàm Nhiên nâng mặt mèo lên, thương hại mà liếc nhìn Văn Chi Vọng một cái.
Hóa ra Văn Chi Vọng trong mắt chó ngu, chỉ là một cục xương.
Không ngờ là một con chó ngu nói giọng Đông Bắc.
Nhìn dáng người to lớn của Husky, cùng bộ lông bóng mượt, bộ dáng ngu ngu, sao có thể trầm cảm được chớ!
Lang băm hại chết người nha! Lang băm!
Cơ mà Văn Chi Vọng không nghĩ như thế.
Cậu chỉ cho rằng nhiều hơn một tiếng "gâu" là đang tỏ ra vô cùng hoan nghênh nhóc mèo tới.
Cậu đặt nhóc mèo xuống bên cạnh Văn Đa Đa, nói: "Về sau Đoàn Đoàn sẽ là một thành viên trong Văn gia này, về sau mi sẽ không thấy cô đơn nữa."
Cậu lại xoa đầu Văn Đa Đa, sau đó xoa đầu của nhóc mèo.
Văn Đa Đa lại sủa hai tiếng.
"Nhục Đầu! Yêm muốn ăn xương!"
Đàm Nhiên nghe một người một cho ông nói gà bà nói vịt, có chút bất đắc dĩ mà giơ vuốt gãi gãi đầu nhỏ của mình.
Thảm không nỡ nhìn nha.
Lúc này, quản gia đi tới nói: "Tiên sinh, công ty gọi đến."
Văn Chi Vọng lập tức xoay người, rời khỏi hoa viên.
Ánh mắt sáng ngời của Văn Đa Đa nhìn Văn Chi Vọng rời đi, mắt chó từ từ ảm đạm đi.
"Ẳng, Nhục Đầu đâu rồi? Ẳng ẳng, yêm muốn ăn xương ẳng..."
Cảm xúc Văn Đa Đa trầm xuống.
Đàm Nhiên cảm thấy mình hình như phát hiện được gì đó.
Chẳng lẽ là, Văn Đa Đa trầm cảm, là do Văn Chi Vọng không cho nó ăn xương?"
Tai Văn Đa Đa bỗng chốc dựng thẳng lên, lập tức xoay người, cúi đầu nhìn nhóc mèo, cái đuôi lắc như điên.
"Gâu, nhóc con này, có xương không? Gâu!"
...........
Chú thích:
(1) Nhục Đầu: Nhìn hình cho dễ hình dung nha =)))))
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.