*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Cá
......
Không sai, Văn Đa Đa là một con chó.
Một con chó thiệt bự.
Một con chó lớn lông trắng đen giao nhau, đôi mắt xanh thẳm, tên loài là, Vua phá hoại —— Husky.
"Gâu". Văn Đa Đa nhìn về phía Văn Chi Vọng, dùng hết sức lắc đuôi quay cuồng.
Văn Chi Vọng vươn tay, sờ đầu Văn Đa Đa, sau đso nói với nhóc mèo nằm trong lòng: "Hai tụi bây đều là trắng đen giao nhau, nhìn khá là giống nhau."
Đàm Nhiên im lặng.
Nhóc là một con mèo vô cùng cao quý, sao có thể giống chó ngu Husky được chớ!
Huống chi, là một con mèo mà phải dỗ cho một con Husky vui vẻ? Đây là việc mà loài người có thể nghĩ ra được hả?
Văn Đa Đa thoạt nhìn ngây ngốc, gâu gâu với Văn Chi Vọng hai cái.
Đều là động vật, Đàm Nhiên có thể nghe hiểu nó nói gì.
"Nhục Đầu, Nhục Đầu (1),yêm muốn ăn xương!"
Đàm Nhiên nâng mặt mèo lên, thương hại mà liếc nhìn Văn Chi Vọng một cái.
Hóa ra Văn Chi Vọng trong mắt chó ngu, chỉ là một cục xương.
Không ngờ là một con chó ngu nói giọng Đông Bắc.
Nhìn dáng người to lớn của Husky, cùng bộ lông bóng mượt, bộ dáng ngu ngu, sao có thể trầm cảm được chớ!
Lang băm hại chết người nha! Lang băm!
Cơ mà Văn Chi Vọng không nghĩ như thế.
Cậu chỉ cho rằng nhiều hơn một tiếng "gâu" là đang tỏ ra vô cùng hoan nghênh nhóc mèo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-meo-cua-thu-phu-giau-nhat/727255/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.