Ngày đó, Diệp Phạm kéo đàn violon thật lâu. Cô giống như muốn tất cả nỗ lực luyện tập đã vứt bỏ từ lâu tất cả đều bù lại.
Học đàn violon nhiều năm như vậy, Diệp Phạm đương nhiên biết rõ, trình độ của cô ít nhiều đã bị giảm đi, nhất định phải luyện tập càng nhiều hơn nữa mới có thể quay trở về trạng thái như cũ.
Sau khi làm xong bài tập về nhà, Diệp Phạm lại nhìn cái hộp đàn kia. Cô nghĩ nghĩ, vẫn quyết định gửi cho H một bức thư. Mặc dù cô đã gửi quá mức nhiều lần, nhưng lời cảm ơn vẫn nhất định phải nói.
"Cảm ơn cây đàn violon mà anh tặng, em sẽ cố gắng."
Sau khi Diệp Phạm gửi đi, không nhận được hồi âm. Cô lại tiếp tục khôi phục cuộc sống sinh hoạt như cũ.
Bởi vì có H trợ giúp, Diệp Phạm có thể đi học như thường lệ, cũng được luyện đàn ở trong phòng đàn của nhà trường, không cần phải cân nhắc đến sự tình khác.
Một ngày chạng vạng tối, tiếng chuông tan học reo lên. Hoàng hôn như sắp buông xuống, các học sinh trong bộ đồng phục tốp năm tốp ba rời khỏi phòng học.
Diệp Phạm ở bên trong phòng đàn, cô đang kéo đàn violon, không hề nghe thấy những thanh âm bên ngoài.
Những học sinh học đàn dương cầm ở phòng bên cạnh cũng đã rời đi, người của các nhóm nhạc khác cũng đã đi ăn cơm tối.
Diệp Phạm kết thúc luyện tập, âm thanh đàn violon dần dần ngừng lại, không gian khôi phục lại yên tĩnh.
Diệp Phạm còn chưa rời khỏi phòng, lấy điện thoại di động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-me-ruot-nhan-vat-phan-dien-phat-he-hang-ngay/725844/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.