Diệp Phạm cong môi cười một tiếng, một tay của cô nhẹ vỗ về cằm Hạ Hàn, đùa giỡn một phen.
Cô ngược lại không quên, vừa rồi hai người còn đang chơi trò nhập vai nhân vật. Cô là cảnh sát, mà anh là người bị hiềm nghi. Bọn họ đắm chìm trong nhân vật, trong lúc nhất thời, liền diễn.
"Hạ Hàn." Diệp Phạm nhẹ nhàng ôn nhu nhớ kỹ hai chữ này, thanh âm của cô rơi vào trong lòng của anh, kích thích yên tĩnh lại nồng nhiệt hồi âm.
"Anh nhanh như vậy liền bó tay chịu trói rồi?" Diệp Phạm khẽ nhếch lông mày, "Không quá giống với phong cách của anh."
Diệp Phạm thu tay về, trong nháy mắt cách xa làn da của Hạ Hàn, xúc cảm biến mất.
Ánh mắt của cô ôn nhu lại thêm trêu chọc, từ trên xuống dưới, chậm rãi xẹt qua thân thể của anh, giống như là đang dò xét phạm nhân thân ái nhất của cô.
Môi mỏng của Hạ Hàn khẽ mở, âm cuối nâng lên: "Thật sao?"
Giống như là có chút không hiểu, anh hơi nhếch lông mày lên: "Kỳ thật anh cũng không rõ lắm phong cách của anh là thế nào, xem ra, em khả năng so với anh còn hiểu rõ hơn?"
Hai tay Diệp Phạm vòng trước ngực, cứ như vậy nhẹ nhàng đặt ở trước ngực, có chút hăng hái mà nhìn Hạ Hàn. Đối mặt với sự đùa giỡn của anh, cô cũng không tiếp lời, chỉ là rất có kiên nhẫn chờ đợi, anh sẽ còn nói thêm gì nữa.
Hạ Hàn hơi nghiêng người tới, sau khi ánh mắt rà quét ngũ quan Diệp Phạm, đối mặt với cặp mắt mỹ lệ lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-me-ruot-nhan-vat-phan-dien-phat-he-hang-ngay/725840/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.