Chương trước
Chương sau
Diệp Phạm trầm tư, hôm đó Đường Cẩm quay chụp quảng cáo sớm rời đi, về sau cô ta đụng thấy mình lại một bộ dáng vẻ bối rối, Diệp Phạm tự nhiên đoán được, Đường Cẩm vô cùng có khả năng phát hiện thân thế chân thực của mình.
Nếu như Đường Cẩm biết mẹ ruột của mình là ai, cô ta ngay lập tức sẽ đi nơi nào. Cô ta đương nhiên sẽ đi tới nhà Nhiếp Vi Như, nhìn một cái xem mẹ ruột của cô ta rốt cuộc có tình hình gì.
Diệp Phạm tiếp tục suy tư, nếu như cô muốn xác nhận chuyện này, phải đi tới nhà Nhiếp Vi Như một chuyến.
Nhiếp Vi Như không muốn thân phận của Đường Cẩm bị bại lộ, nhất định bảo vệ rất nghiêm ngặt, không nói cho bất luận kẻ nào biết. Nếu như cô muốn ở trong chuyện này tìm tới một nhân khẩu đột phá, trừ Diệp Lật ra không còn ai khác.
Theo như cô biết, Diệp Lật đối với Đường Cẩm có ấn tượng rất xấu, cô chỉ cần hơi dẫn đạo một chút, nhất định có thể biết việc mà cô muốn biết.
Đến lúc đó tất cả đều dễ dàng rồi.
Diệp Phạm lập tức chạy tới nhà Nhiếp Vi Như, Diệp Phạm đi vào, cô quan sát chung quanh, Nhiếp Vi Như không ở đây, chỉ có Diệp Lật một mình ở nhà. Khóe miệng Diệp Phạm nhếch nhếch, đây đúng là một thời cơ tốt, một cái thời điểm tốt để hỏi.
Diệp Lật ngồi ở trên ghế sa lon nghịch máy vi tính, Diệp Phạm ngồi ở đối diện, hỏi: "Diệp Lật, cô gần đây nhất đang bận cái gì?"
Diệp Lật ngoài ý muốn thấy Diệp Phạm lại tới đây, nhưng cô vẫn là đáp một câu: "Còn có thể làm gì, đọc sách ăn cơm xem bát quái."
Diệp Phạm nhìn Diệp Lật, ngũ quan của Diệp Lật cùng Đường Cẩm có chút tương tự, chỉ có điều hai người có khí chất khác biệt mà thôi. Diệp Lật càng lớn lên, phần tương tự liền hiện càng rõ.
Diệp Lật bị ánh mắt của Diệp Phạm nhìn đến có chút rụt rè. Cô không biết Diệp Phạm vì cái gì mà nhìn chính mình như vậy.
Lúc này, Diệp Phạm bỗng nhiên nói một câu, giọng điệu mang theo thâm ý: "Kỳ thực, có đôi khi tôi cảm thấy dáng dấp của cô cùng Đường Cẩm khá giống nhau." Cô cố ý nhắc đến Đường Cẩm, dẫn ý nghĩ của Diệp Lật đến cái phương diện này.
Diệp Lật vừa nghe đến Đường Cẩm, cả người lập tức phấn chấn: "Vậy Đường Cẩm có dáng dấp giống tôi, là cô ta dính phúc của tôi."
Cô tự nhận là, Đường Cẩm căn bản không có xinh đẹp bằng cô, miễn cưỡng chỉ đẹp bằng một phần mười so với vẻ đẹp của cô.
Diệp Phạm mở miệng: "Cô hình như rất không thích Đường Cẩm."
Diệp Lật không kiên nhẫn nói: "Ai kêu Đường Cẩm là bạn gái của Đoàn Kỳ, mà mẹ tôi còn thích cô ta như thế, người không biết, còn tưởng rằng Đường Cẩm là con gái ruột của bà đâu."
Nói lên bất mãn đối với Đường Cẩm, Diệp Lật thật sự là mấy ngày mấy đêm đều nói không hết.
Đáy mắt Diệp Phạm lộ ra tia châm chọc. Diệp Lật cũng không biết mình trong lúc vô tình nói toạc ra chân tướng. Diệp Lật hướng Diệp Phạm ghé tới, một mặt bát quái: "Tôi nói với chị, mấy ngày trước tôi ở dưới lầu thấy được xe của Đường Cẩm."
Diệp Phạm híp híp mắt: "Cô xác định cô không nhìn lầm?"
Diệp Lật chắc chắn nói: "Thị lực của tôi rất tốt, mà tôi hiểu rõ hết thảy đồ của Đường Cẩm, chiếc xe kia của chị ta, hóa thành tro tôi đều có thể nhận ra."
Thanh âm của Diệp Phạm lộ ra lãnh ý: "Cô thấy Đường Cẩm ngồi ở trong xe sao?"
Diệp Lật ảo não nói: "Người trong xe kia đưa lưng về phía tôi, tôi không thấy rõ mặt của cô ta, lén lén lút lút, cũng không biết đang làm gì."
Sắc mặt của Diệp Phạm không đổi, lãnh ý trong đáy mắt lại dần sâu sắc hơn. Quả nhiên, suy đoán của cô đã được chứng minh. Mặc dù Diệp Lật không nhìn thấy mặt của người kia, nhưng kết hợp hôm đó Đường Cẩm hiện trường đóng phim thất thố, còn có bước chân vội vàng rời đi của cô ta.
Không hề nghi ngờ, người đi vào dưới lầu nhà Nhiếp Vi Như kia, chính là Đường Cẩm.
Diệp Lật: "Còn có một cái chuyện rất kỳ quái, mẹ tôi hôm đó biết Đường Cẩm ở dưới lầu, phản ứng có chút kỳ quái. Tinh thần bà ấy một mực có chút không tập trung, nói chuyện cùng bà, cũng tựa như không có nghe thấy, cơm nước xong xuôi liền rất nhanh trở về phòng."
Vừa nhắc tới Đường Cẩm, máy hát Diệp Lật liền mở ra. Lại có lẽ là bởi vì cô cùng Diệp Phạm chưa từng có tán gẫu tốt như vậy qua ngày, cô liền hung hăng nói việc mình biết ra bên ngoài.
Sắc mặt Diệp Phạm biến đổi đến đóng băng, giọng điệu cũng lạnh đi mấy phần: "Bà ta một mực ngốc ở trong phòng không có ra?"
Diệp Lật theo hướng Diệp Phạm cô không tự giác nói ra: "Đúng a, bà ấy nói đầu mình choáng, tránh trong phòng rất lâu, cũng không biết ẩn giấu bảo bối gì." Diệp Phạm một mực đang nghĩ, Nhiếp Vi Như bỏ mặc con gái ruột thịt của mình Đường Cẩm lưu tại Đường gia, chẳng lẽ bà ta không lo lắng sao?
Là cái gì, để cho Nhiếp Vi Như không có sợ hãi như thế? Bà ta không lo lắng thân phận của Đường Cẩm sẽ bị bại lộ sao? Chẳng lẽ là có người đang giúp bà ta? Hoặc là trong tay bà ta có ai là tay sai?
Lời của Diệp Lật lưu lại một vết tích trong lòng Diệp Phạm. Trong phòng Nhiếp Vi Như phải chăng ẩn giấu thứ gì? Vật kia có phải là bùa bảo hộ của Nhiếp Vi Như? Một vật bảo hộ mấu chốt để cho thân phận của Đường Cẩm không bị phát hiện.
Diệp Phạm quay đầu, nhìn qua gian phòng của Nhiếp Vi Như, cô nói một cách đầy ý vị sâu xa: "Thật vậy không." Cô cười như không cười mở miệng: "Giấu trong phòng a."
Thanh âm của cô nhẹ nhàng rơi xuống, giống như gió lạnh , rõ ràng cực kỳ. Hết thảy ẩn chứa chỉ hướng một tin tức vô cùng rõ ràng, chỉ cần cô biết món đồ kia là cái gì, liền có thể thuận lợi phát hiện mấu chốt giải quyết của sự tình.
Hiện tại cô không tiện đi vào gian phòng của Nhiếp Vi Như, hiện tại cũng không phải là một thời cơ tốt, nhưng là, rất nhanh cô sẽ lấy được vật kia. Diệp Phạm nhìn về phía Diệp Lật, trong đầu hiện lên một cái ý niệm, cô bỗng nhiên nở nụ cười: "Diệp Lật, gần đây nhất cô có tiền tiêu vặt hay không?"
Diệp Lật nghĩ đến bản thân trước kia thường xuyên mua quần áo mới, về sau Diệp Phạm không hướng trong nhà đưa tiền nữa, cô dùng tiền đều phải bó tay bó chân.
Diệp Lật oán trách: "Nào có cái gì tiền tiêu vặt a..." Còn chưa nói xong, một bàn tay trắng nõn đưa đến trước mặt cô, Diệp Lật sững sờ.
Diệp Phạm cầm trong tay một sấp tiền mặt, quả thực muốn làm choáng váng mắt của Diệp Lật. Diệp Lật ngẩng đầu, nghi ngờ hỏi một câu: "Cho tôi sao?"
Thanh âm của Diệp Phạm trở nên ôn hòa mấy phần: "Cô cầm số tiền này, đi mua chút quần áo mới."
Diệp Lật vươn tay, tiếp nhận số tiền này, sắc mặt hàm chứa ý cười sâu sắc. Cô đột nhiên cảm thấy, Diệp Phạm là một người rất tốt, tối thiểu Diệp Phạm không keo kiệt.
Diệp Phạm không nhanh không chậm nói: "Nếu như cô giúp tôi một chuyện, về sau cô có thể thường xuyên cầm tới tiền tiêu vặt này."
Diệp Lật vừa định nói một câu được, nhưng cô nghĩ lại, Diệp Phạm lúc nào lại đối với cô tốt như vậy, trong này sẽ có hay không có cạm bẫy gì? Nghĩ tới đây, miệng Diệp Lật ngậm lại chặt chẽ, dáng vẻ sẽ không bị Diệp Phạm thu mua.
Diệp Phạm: "Cô không muốn mẹ cô luôn luôn dùng tiền tại trên thân Đường Cẩm đi. Mẹ cô thường xuyên mua tạp chí của Đường Cẩm, dùng tiền vào trên thân của Đường Cẩm, tôi nghĩ cô cũng không nguyện ý, đúng không?"
Giọng điệu của Diệp Phạm mang theo một tia mê hoặc, nhẹ nhàng, chậm chạp, để cho người ta không khỏi tin phục.
Diệp Lật ngây ngốc, nhìn xem Diệp Phạm nhẹ gật đầu.
Diệp Phạm: "Cô về sau nói cho tôi, mẹ cô thường xuyên sẽ đi nơi nào, hoặc là bà ta làm sự tình gì. Ví dụ như nếu như bà ta dùng tiền đi mua tạp chí của Đường Cẩm, tôi cũng có thể ngăn cản một chút."
Diệp Phạm hoàn mỹ tìm một cái lấy cớ, để lòng nghi ngờ của Diệp Lật lui đi.
Diệp Lật cho là Diệp Phạm làm như thế, là bởi vì Diệp Phạm cùng Đường Cẩm đối đầu, Diệp Phạm mặc dù cùng Nhiếp Vi Như quan hệ không tốt, nhưng cô cũng không quen nhìn Nhiếp Vi Như thích Đường Cẩm.
Nhưng là tại trên con đường chống lại Đường Cẩm, tối thiểu hai người là nhất trí, cô lập tức cảm thấy Diệp Phạm lại thuận mắt hơn rất nhiều. Diệp Lật sảng khoái ứng: "Tôi đáp ứng với chị, không phải liền là đâm thọc sao, không có vấn đề."
Khóe môi của Diệp Phạm nhếch lên ý cười: "Hợp tác vui vẻ." Thanh âm thanh lãnh vang lên, rõ ràng vang trong phòng.
Lúc này, cửa phòng mở ra, Nhiếp Vi Như đi đến, bà ta nhìn thấy Diệp Phạm, nhướng mày. Diệp Phạm lại tới nơi này làm gì.
Diệp Lật hô một tiếng: "Mẹ, mẹ trở về rồi."
Diệp Phạm đã biết việc cô muốn biết, không nguyện ý lưu lại nữa: "Diệp Lật, tôi đi trước."
Diệp Lật đạt được chỗ tốt từ Diệp Phạm, khó có được lộ ra một khuôn mặt tươi cười: "Chị, chị có thời gian hãy thường xuyên đến nơi này."
Diệp Phạm nhìn cũng chưa từng nhìn Nhiếp Vi Như, trực tiếp rời đi. Nhiếp Vi Như trông thấy thái độ của Diệp Lật đối với Diệp Phạm, có chút kỳ quái. Bà ta nhìn qua Diệp Lật: "Con chừng nào thì quan hệ cùng Diệp Phạm thay đổi tốt hơn?"
Diệp Lật nắm tiền trong tay, tâm tự nhiên hướng về Diệp Phạm: "Mẹ, chị ấy kỳ thực là người không tệ, mẹ cùng chị ấy ở chung nhiều một chút, quan hệ liền tốt hơn. Đừng cứ ở nơi đó tốn tâm tư không đứng đắn vào mấy việc vô bổ, ví dụ như Đường Cẩm người kia, nhìn là biết không tốt, mẹ thay một minh tinh khác để truy tinh (chỉ việc theo đuổi một minh tinh, thần tượng nào đó) đi."
Nhiếp Vi Như ngơ ngẩn, lập tức phẫn nộ. Người này bây giờ cùi chỏ lại hướng ra bên ngoài rồi.
Bà ta nói câu tiếp theo: "Ta lười cùng con nói."
Nhiếp Vi Như trở về phòng, Diệp Lật cũng không thèm để ý thái độ của bà ta. Diệp Lật nhìn xem nhiều tiền như vậy, lại một trận hưng phấn.
...
Ảnh Thị Thành.
Hạ Hàn đang đóng phim, anh vừa kết thúc một cảnh quay, liền phát giác một người cách đó không xa đứng phía sau thiết bị giám sát.
Tề Thuật trông thấy Hạ Hàn nhìn lại, môi của anh ta cong lên một nụ cười lười nhác, giơ tay lên cùng Hạ Hàn lên tiếng chào hỏi.
Hạ Hàn cất bước đi tới: "Sao cậu lại tới đây?"
Tề Thuật cười cười: "Còn không cho phép tôi đến tham ban sao?"
Tề Thuật không phải diễn viên, anh chỉ là ở một khách mời trong một đoàn làm phim. Vừa vặn đoàn làm phim đó cũng ở Ảnh Thị Thành, anh ta quay xong phim liền đến tìm Hạ Hàn. Bọn họ bởi vì hành trình bận rộn, cũng chính là lần trước khi ghi hình tiết mục gặp mặt một lần.
Hạ Hàn rõ ràng một mực đang quay phim, cậu ta giống như từ chối rất nhiều hoạt động, cảm giác rất thanh nhàn. Vì cái gì luôn không thấy được bóng người?
Lần trước bọn họ liên hệ chính là qua một cuộc điện thoại, Hạ Hàn hỏi mình muốn phương thức liên lạc của một nhà thiết kế phòng về sau, rốt cuộc không có liên lạc qua nữa. Tề Thuật là người yêu bát quái, những chuyện này trong mắt anh ta, tổng kết lại chính là hai chữ, có biến.
Tuy nhiên, cho dù anh thích bát quái, cũng sẽ không đem chuyện của bạn tốt lộ ra. Cho nên, bọn họ cùng đi ra bên ngoài studio, sau khi ngồi vào trong xe mới bắt đầu nói chuyện phiếm. Tề Thuật thuận miệng hỏi: "Cậu mua phòng mới rồi?"
Thân thể của Hạ Hàn tựa vào chỗ ngồi, anh không có phủ nhận, thản nhiên ừ một tiếng.
"Phòng đang ở vẫn tốt, vì cái gì đột nhiên muốn dọn nhà a?" Tề Thuật lấy xuống kính râm, hững hờ nói bóng nói gió.
Trên mặt lạnh lùng của Hạ Hàn hiện lên chút ý cười: "Muốn hỏi cái gì cứ việc nói thẳng đi, không cần che che giấu giấu."
Nếu Hạ Hàn đã nói như vậy, Tề Thuật cũng liền ngay thẳng: "Cậu cùng Diệp Phạm có biến?" Tề Thuật lại tiếp tục mở miệng: "Xem hai người ở phía sau đài giống như có chút không đúng, lúc ấy cũng không có cụ thể hỏi..."
Hạ Hàn trầm mặc một chút, trong mắt đen nhánh ẩn ẩn tia sáng lướt qua: "Cô ấy hiện tại là bạn gái của tôi."
"Khi đó tôi liền suy đoán hai người..." Tề Thuật còn đang nói, anh ta bỗng nhiên kịp phản ứng vừa rồi Hạ Hàn nói cái gì.
"Ở cùng một chỗ!" Cho dù kết quả này cũng chẳng cần suy nghĩ gì nữa, Tề Thuật so với người trong cuộc còn hưng phấn hơn.
Hạ Hàn quay đầu, nhìn về phía Tề Thuật, giọng nói mát lạnh của anh vang lên, cường điệu một lần: "Phải."
Tề Thuật lập tức truy hỏi: "Lúc nào?" Anh ta giống như một phóng viên trực tiếp nắm giữ bát quái, kích động đến vô cùng.
Hạ Hàn ngược lại cũng rất trực tiếp, anh trầm giọng nói: "Ngay tại trước đây mấy ngày."
"Cậu..." Tề Thuật miên man bất định, ý vị thâm trường hỏi, "Mua phòng mới là vì ở chung sao?" Cũng khó trách Tề Thuật sẽ nghĩ ngợi, Hạ Hàn tính tình lãnh đạm như thế, nói đến yêu đương lại tiến triển hơi nhanh.
Tề Thuật không nghĩ sai, tiến triển giữa bọn họ đã nhanh đến mức độ anh ta khó có thể tưởng tượng được. Nhưng, cái này còn phải đợi đến khi anh ta gặp Đô Đô xong mới có thể rõ ràng chân tướng.
Ánh mắt Hạ Hàn cười như không cười liếc qua, không có trả lời.
"Hiện tại cẩu tử cũng rất hăng, hai người phải cẩn thận." Trong lòng Tề Thuật đã ngầm thừa nhận Hạ Hàn quyết định ở chung cùng Diệp Phạm, anh rất chân thành đưa ra ý kiến của mình.
Hạ Hàn rất đồng ý với ý nghĩ của Tề Thuật, anh cùng Diệp Phạm phải bảo vệ con của bọn họ.
"Trước đó cẩu tử không phải là theo cậu tới bệnh viện sao?" Tề Thuật nói, "Yêu đương đừng để bị chụp tới." Tề Thuật nghĩ nghĩ, lại nói: "Còn có a, thời điểm kết hôn nhớ kỹ tìm tôi làm phù rể."
Hạ Hàn đột nhiên cong môi cười: "Nhất định."
Ý nghĩ của Tề Thuật kỳ thực rất đơn giản, giống như Hạ Hàn vậy, chỉ cần yêu đương, nhất định sẽ đi được rất lâu dài.
...
Bởi vì ngày hôm nay Diệp Phạm muốn đi tới nhà Nhiếp Vi Như, cho nên cô đã sớm cùng Hạ Hàn nói một tiếng, Hạ Hàn vừa kết thúc quay chụp, liền đến nhà Diệp Phạm.
Diệp Phạm cũng đã sớm cùng Đô Đô nói rồi, Đô Đô liền chờ ở cửa đợi Hạ Hàn tới. Hạ Hàn dùng chính là chìa khoá dự bị mà Đô Đô cho anh, anh mở cửa đi vào, liền nghe đến thanh âm vui sướng của Đô Đô: "Ba."
Lý mẹ nhàn rỗi, bà ngồi ở trên ghế sa lon đan cho Đô Đô áo len mùa đông. Lý mẹ xem xét bộ dáng này của Đô Đô, cũng thay Đô Đô cùng Diệp Phạm cao hứng. Bà cơ hồ là từ khi Đô Đô vừa ra đời đã luôn chăm sóc bé, bà không sai biệt lắm coi Đô Đô thành cháu trai ruột của bà.
Cũng chỉ có bà nhìn xem Diệp Phạm vất vả đến cỡ nào, hiện tại có người chiếu cố hai mẹ con bọn họ cũng rất tốt.
Lý mẹ cho là Hạ Hàn cùng Diệp Phạm xác định quan hệ, cho nên Đô Đô mới có thể đổi giọng gọi Hạ Hàn là ba , nhưng bà đối với thân thế của Đô Đô không biết chút nào, bà không biết Hạ Hàn chính là cha ruột của Đô Đô.
Hạ Hàn thương lượng qua với Diệp Phạm, quyết định vẫn là giấu diếm Lý mẹ.
Hạ Hàn không định ở lâu tại nhà Diệp Phạm, anh vừa đến nơi đây, liền chuẩn bị mang theo Đô Đô rời đi, anh muốn cho Đô Đô nhìn vài thứ.
"Áo khoác của con đâu?" Hạ Hàn điểm một cái cái mũi nhỏ của Đô Đô.
Đô Đô nghe xong, liền đoán được ý của Hạ Hàn, bé biết Hạ Hàn muốn dẫn bé ra ngoài. Đô Đô ở trong nhà chờ đợi mấy ngày, đã sớm muốn đi ra ngoài chơi. Đô Đô a một tiếng, dùng giọng sữa nhỏ vui sướng trả lời: "Áo khoác của Đô Đô ở trong phòng."
Vừa nói xong, Đô Đô liền cực nhanh chạy từng bước chân ngắn nhỏ hướng vào trong phòng, chạy tới lấy áo khoác nhỏ của bé.
Hạ Hàn nhìn về phía Lý mẹ: "Con mang Đô Đô đi ra ngoài một chuyến, người không cần lo lắng."
Lý mẹ nhẹ gật đầu, hiện tại so với Lý mẹ đến, Đô Đô càng dính Hạ Hàn, Lý mẹ tự nhiên không có gì không yên lòng. Đô Đô rất nhanh lấy ra áo khoác, là đống quần áo mới lần trước Hạ lão thái thái cho bé: "Là cụ cho Đô Đô."
Đô Đô một bên đi tới cửa, một bên cầm áo khoác hướng trên thân mình phủ lấy, trên người bé mặc áo len, hành động có chút không tiện, nhìn qua tựa như là một con chim cánh cụt nhỏ vụng về.
"Ba giúp Đô Đô." Đô Đô bởi vì vội vã muốn ra cửa, muốn để Hạ Hàn hỗ trợ.
Hạ Hàn bật cười, ngồi xổm xuống, giúp Đô Đô điều chỉnh tốt quần áo, cuối cùng kéo lên khóa kéo. Hạ Hàn nhẹ nhàng vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Đô Đô: "Tốt rồi, chúng ta đi thôi."
Địa phương mà Hạ Hàn muốn dẫn Đô Đô đi là nhà mới lúc trước anh cùng Diệp Phạm nhắc tới, nhà mới không sai biệt lắm đã sửa xong rồi, anh nghĩ trước tiên mang Đô Đô đi nhìn một chút.
Đô Đô thích ý đung đưa bắp chân: "Ba, chúng ta đi nơi nào a?"
Đô Đô hiện tại mới nhớ tới hỏi địa điểm muốn đi, nếu nếu đổi lại là người khác, Đô Đô khả năng đã bị lừa gạt đi. Hạ Hàn một mặt chú ý đến đường phía trước, một mặt trả lời vấn đề của Đô Đô: "Chúng ta đi xem nhà mới, được không?"
Đô Đô nhãn tình sáng lên, biểu lộ trở nên càng sáng hơn, bé rõ ràng đối với lần xuất hành này phi thường hài lòng.
Nhà mới có các biện pháp an ninh làm rất nghiêm mật, có người xa lạ ra vào đều cần đăng ký, nếu là cẩu tử theo dõi, bọn họ cũng sẽ không thể tiến đến nơi này. Đây là Hạ Hàn đặc biệt chọn, vì muốn cho Diệp Phạm cùng Đô Đô một nơi thanh tịnh để sinh hoạt.
Hạ Hàn mua chính là một biệt thự, bên ngoài biệt thự có sân vườn, Hạ Hàn đặc biệt tìm người thiết kế qua, trong hoa viên gieo loại hoa mà Diệp Phạm thích, Diệp Phạm từng ở trong thư đề cập qua với anh, anh một mực vẫn nhớ kỹ. Đợi đến mùa đông thoáng qua một cái, mùa xuân năm sau hoa liền sẽ mở khắp cả hoa viên.
Đô Đô đi vào phòng ở mới, hiếu kì đánh giá chung quanh: "Oa, đây là cái gì?" Đô Đô thấy được bên cạnh sân có một cái sân chơi cỡ nhỏ.
Hạ Hàn chọn mấy trò chơi mà Đô Đô thích nhất. Con mắt của Đô Đô làm sao cũng dời không ra, nhanh chóng chạy đến sân chơi, bé mang theo găng tay nhỏ sờ lấy bậc thang trơn bóng cùng đu dây, cao hứng cơ hồ muốn nhảy dựng lên.
Hạ Hàn nắm tay Đô Đô, đem Đô Đô đang lưu luyến không rời đưa đến trong phòng.
Hạ Hàn thay đổi phong cách trang trí trước đó, lúc này nhà mới cùng phòng ở cũ của anh chênh lệch rất lớn. Lúc trước kia trong phòng nhỏ chỉ có vài đồ dùng trong nhà thật đơn giản, đơn điệu băng lãnh.
Mà bây giờ khắp nơi đều lộ ra ấm áp, anh chọn màn cửa và ghế sô pha có sắc màu ấm, muốn cho Diệp Phạm cùng Đô Đô một mái nhà ấm áp.
Đô Đô vốn còn có chút đáng tiếc, nhưng là bé vừa nhìn thấy phòng ở thì i tâm tình lập tức biến đổi: "Thật xinh đẹp a." Hạ Hàn mở điều hòa, đem khăn quàng cổ cùng mũ trên người Đô Đô lấy xuống.
Hạ Hàn sờ lên mặt nhỏ mũm mĩm của Đô Đô, khóe môi hiện lên ý cười: "Đô Đô muốn nhìn gian phòng của mình không?"
Mắt Đô Đô sáng lên đáp ứng mấy tiếng: "Muốn, muốn, muốn." Đô Đô biểu đạt tâm tình cấp bách của mình. Đô Đô dắt lấy tay Hạ Hàn, đi vào bên trong. Hạ Hàn giúp Đô Đô đẩy cửa phòng ra, bên cạnh cửa sổ bày biện một chiếc giường nhỏ, ga giường cùng giấy dán tường đều là nhân vật hoạt hình Đô Đô thích nhất.
Con mắt của Đô Đô cơ hồ nhìn không hết tất cả mọi thứ, cái đầu nhỏ của bé di chuyển bốn phía, liền không dừng lại qua.
Giọng Hạ Hàn vang lên: "Thích không?"
Đô Đô liên tục gật đầu: "Thích, siêu cấp thích."
Gian phòng của Đô Đô cùng phòng đồ chơi chỉ có cách nhau một bức tường, Hạ Hàn lôi kéo tay nhỏ của Đô Đô đi sang sát vách, đồ chơi bày ra chỉnh tề, còn có một số sách truyện cổ tích và hình ghép thích hợp cho đứa bé ba tuổi.
Đô Đô suýt chút nữa thì chìm tại trong phòng này, không chịu đi. Đô Đô đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhìn về phía Hạ Hàn: "Ba, người ở chỗ nào a?" Đô Đô chưa từng cùng Hạ Hàn ở cùng nhau.
Hạ Hàn mang theo Đô Đô đi sang một phòng khác. Ở giữa gian phòng đặt một cái giường lớn, lại có một cái giường nhỏ đặt ở cạnh giường lớn.
"Chiếc giường nhỏ này là cho Đô Đô." Hạ Hàn chỉ chỉ chiếc giường nhỏ trong phòng kia. Đô Đô nhìn lướt qua gian phòng, có chút hoang mang ngẩng đầu nhìn Hạ Hàn, bé gãi đầu một cái: "Vậy mẹ ngủ ở chỗ nào?"
Hạ Hàn chững lại, tròng mắt đen nhánh khẽ nhúc nhích, giọng anh trầm đi mấy phần: "Mẹ cũng ngủ tại gian phòng này, cùng Đô Đô và ba ngủ cùng một chỗ."
Đô Đô rất ngạc nhiên cười, bé vỗ đến mấy lần tay, bé rất chân thành vạch định sinh hoạt trong tương lai: "Ba mẹ ngủ ở trên giường lớn, Đô Đô ngủ ở trên giường nhỏ." Đô Đô nghĩ một lát, lại tiếp tục mở miệng: "Nhưng Đô Đô là nam tử hán nhỏ , cũng có thể một người ngủ." Thời điểm Đô Đô ở trong khu cư xá chơi, kết giao được với mấy người bạn bè.
Bọn họ rất kiêu ngạo mà nói cho Đô Đô, bọn họ đã lớn lên, không cùng ba mẹ ngủ chung nữa.
Hạ Hàn ngồi xổm xuống, ánh mắt ngang tầm với đôi mắt của Đô Đô: "Đô Đô là nam tử hán nhỏ, nhưng là Đô Đô vẫn là có thể cùng ba mẹ ngủ."
Con mắt của Đô Đô lóe sáng như sao, bé vẫn là muộn một chút lại trở thành nam tử hán nhỏ đi, bé hiện tại trước mắt là một Bảo Bảo.
Một giây sau, Hạ Hàn mở miệng lần nữa: "Đô Đô trước tiên không nên đem chuyện này nói cho mẹ, được không? Chúng ta tạo cho mẹ một kinh hỉ."
Đô Đô thích thú vui mừng, bé tranh thủ thời gian đáp ứng. Đô Đô giúp Diệp Phạm giấu diếm việc cô thích Hạ Hàn, hiện tại lại giúp Hạ Hàn giấu diếm Diệp Phạm chuyện phòng ốc mới, bé trong lúc vô tình biến thành một tiểu gián điệp hai mang.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.