Diệp Phạm trầm ngâm. Hôm phát sóng trực tiếp cô kéo đàn violon, chắc Nhiếp Vi Như đã thấy.
Đáy mắt Diệp Phạm lạnh lẽo, chắc chắn Nhiếp Vi Như sẽ cảm thấy kỳ lạ sao cô biết kéo đàn violon.
Diệp Phạm không phải người ngồi chờ chết, cô sẽ chủ động đi tìm Nhiếp Vi Như nói chuyện chút.
Mà gần đây Nhiếp Vi Như sống khá thoải mái, cô cũng nên tìm việc gì đó cho Nhiếp Vi Như làm thôi.
Bên kia, Nhiếp Vi Như vào nhà thấy có người ngồi bên trong. Khuôn mặt người đó lạnh nhạt, dáng người tinh tế.
Nhiếp Vi Như giật mình, đây không phải Diệp Phạm sao.
Nhiếp Vi Như cau mày: "Mày đến làm gì?"
Nhiếp Vi Như cảm thấy kỳ lạ. Đã lâu rồi Diệp Phạm không đến, hôm nay lại đến, chắc chắn có vấn đề.
Diệp Phạm bình tĩnh nhìn bà ta, nói: "Sao thế? Không chào đón con à?"
Nhiếp Vi Như bỗng nhớ, mấy ngày trước bà ta xem phát sóng trực tiếp thấy Diệp Phạm kéo đàn violon, nghi ngờ trong lòng.
"Tao còn chưa hỏi mày, sao mày biết kéo đàn violon?"
Từ trước đến giờ Diệp Phạm chưa từng nói với bà ta là mình biết kéo đàn violon. Mà trong trận thi hôm đó, Đường Cẩm lại chịu thiệt vì Diệp Phạm.
Đương nhiên khiến Nhiếp Vi Như rất tức giận.
Diệp Phạm không nhìn bà ta, lạnh nhạt nói: "Con biết kéo đàn violon hay không, có liên quan gì đến mẹ?"
Nhiếp Vi Như nghẹn họng.
Bây giờ lần nào nói chuyện với Diệp Phạm, bà ta đều có cảm giác mình sắp tức chết.
Nhiếp Vi Như hít sâu một hơi: "Học đàn violon tốn rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-me-ruot-nhan-vat-phan-dien-phat-he-hang-ngay/725738/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.