Một giây sau, ùng ục một tiếng vang lên từ cái bụng bự của Bảo Bảo. 
Đô Đô một mặt vô tội nhìn Diệp Phạm: "Đói... Con rất đói." 
Diệp Phạm nhận lệnh ôm Đô Đô đi về phía phòng bếp. 
Bởi vì nguyên chủ ít khi nấu ăn nên phòng bếp rất sạch sẽ, chỉ có lúc bảo mẫu ở đây thì mới dùng đến phòng bếp này. Mấy ngày nay, bảo mẫu bị bệnh, xin phép nghỉ, Đô Đô hỏi thì nguyên chủ đều trả lời qua loa lấy lệ lừa gạt bé. 
Diệp Phạm sờ vào bụng bự có chút xẹp xuống vì đói của Đô Đô, giọng điệu dỗ dành: "Chúng ta ra ngoài ăn được không?" 
Đô Đô mặt đầy hưng phấn: "Ăn, con muốn ăn cơm." 
Diệp Phạm sợ con đói bụng, cầm túi tiền cùng điện thoại trên ghế sô pha, nhanh chóng ôm bé ra ngoài. 
Cách nhà không xa, vừa vặn có một nhà hàng lớn bán thức ăn dinh dưỡng cho trẻ em. 
Diệp Phạm một đường ôm Đô Đô, bé trọng lượng không hề nhẹ. 
Diệp Phạm ôm một lúc lâu, cánh tay vì mỏi mà run lên một chút. 
Cô đem Đô Đô đặt xuống đất rồi dắt tay bé đi. 
Diệp Phạm cúi người xuống nhìn bé, mở miệng: "Đô Đô tự đi có được không?" 
Đô Đô cũng không khóc không nháo, cầm lấy tay Diệp Phạm. 
Khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nghiêm túc, nãi thanh nãi khí đáp: "Có thể." 
Diệp Phạm cũng không biết là trẻ con hai, ba tuổi có thể ăn những thứ gì nên chỉ dám gọi những món ăn dễ tiêu hóa. 
Cô quyết định về nhà phải thật nghiêm túc tìm các thực đơn cho trẻ em, có 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-me-ruot-nhan-vat-phan-dien-phat-he-hang-ngay/257402/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.