Đêm trước đổ một cơn mưa, buổi sáng mặt đất vẫn còn hơi ẩm ướt. 
Ngụy Kiến Quốc trời còn chưa sáng đã lên núi, hái được nửa bao măng trúc. Sau khi ăn sáng thì Hà Hiểu Vân và Phùng Thu Nguyệt ở trong sân lột vỏ măng. 
Buổi sáng chỉ có hai người ở nhà, ba người đàn ông bị đội gọi đi sửa kênh nước, Vương Xuân Hoa dẫn Ngụy Viễn Hàng đến công xã làm khách uống rượu mừng, không có đứa nhỏ líu ríu làm trong nhà vắng vẻ hơn rất nhiều. 
"Tiểu Hàng luôn dính em, đột nhiên không ở bên cạnh thật có chút không quen." 
Hà Hiểu Vân lại nói: "Không có thằng bé líu ríu em lại cảm thấy yên tĩnh." 
"Chị thấy em cũng chỉ là nói miệng vậy thôi, thật sự một lát không thấy thì trong lòng sẽ nhớ cho xem." Phùng Thu Nguyệt cười cô. 
"Chị đừng cười em vội, sau này chị làm mẹ sẽ có lúc em cười chị." Hà Hiểu Vân phản kích. 
Phùng Thu Nguyệt cười: "Chị đang chờ đây." 
Hai người cười cười nói nói, rất nhanh đã làm xong, cắt măng ra, bỏ vào nồi luộc sơ, chừa lại một bát dể trưa xào dưa muối, còn lại thì đem đi phơi trên tường đá. 
"Hiểu Vân." 
Hà Hiểu Vân đang đứng ở bên tường đá cao cỡ nửa người chợt nghe thấy có người gọi mình, ngẩng lên nhìn thì thấy là chị gái của cô Hà Hiểu Phân và cháu gái. 
"Chị? Sao chị tới đây? Mau vào nhà." Cô vội đi tới mở cửa đón hai mẹ con vào. 
Hà Hiểu Phân ôm con gái vào, nhìn lướt qua nhà chính: "Mẹ chồng em không ở nhà?" 
Hà 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-me-ruot-nam-chinh-truyen-nien-dai/1119716/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.