Đêm động phòng hoa chúc, Hương Vũ biết phò mã của mình là Hoắc Quân Thanh thì mừng đến rơi lệ. Suốt cả đêm, nàng ôm Hoắc Quân Thanh không chịu buông ra. Từ nay về sau, hai người có thể vui vẻ ở cạnh nhau, người kiêu ngạo khó thuần kia vì thương nàng mà vì nàng từ bỏ tất cả.
Dù sao hắn cũng không phải là người bình thường, đây là từ bỏ gia tộc, từ bỏ công trạng liều mạng đạt được, chẳng khác gì buông xuống tất cả.
Hoắc Quân Thanh lại không quan tâm, hắn ôm Hương Vũ hôn lấy hôn để, nói rất nhiều để dỗ nàng, dỗ đến nàng như mở cờ trong bụng, chỉ hận không thể dính lên người nam nhân này mãi mãi không rời xa nhau mới tốt.
Trong lúc thân mật chung đụng, sau khi Hương Vũ cảm động thì đột nhiên nói: "Ngài là hầu gia thật hay là hầu gia giả?"
Hoắc Quân Thanh vuốt mặt nàng, nhướng mày: "Hầu gia thật? Hầu gia giả?"
Nói gì thế?
Trong mắt Hương Vũ chứa nước mắt: "Tính tình hầu gia cao ngạo lạnh lùng, sao có thể nói với ta những lời dễ nghe như thế? Chẳng lẽ phụ hoàng mẫu hậu tìm một người thế thân lừa gạt ta?" Hoắc Quân Thanh: "..."
Hắn bất đắc dĩ nhíu mày, vuốt tóc nàng: "Đồ ngốc."
Hương Vũ ôm eo hắn: "Ngài là thật không phải giả."
Nàng cảm giác hầu gia trở về rồi.
Hoắc Quân Thanh nghe thế thì nhịn không được cười lên, ôm nàng, nhẹ nhàng hôn lên mặt nàng: "Không phải đã nói rồi sao, sau này không được
gọi ta là hầu gia nữa."
Giọng nói Hương Vũ dịu dàng mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-me-ke-nu-chu/1690634/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.