Khi Hương Vũ thoát khỏi tầm mắt của Hoắc Nghênh Vân thì đi theo đường nhỏ kia, xách váy đi chầm chậm. Chắc vì hôm qua mới mưa, cành lá tươi tốt, cỏ khô trên mặt đất còn mang theo ẩm ướt, áo váy của giày thêu của Hương Vũ cũng bị ướt đẫm, nhưng mà nàng không để ý, không quan tâm, cứ chạy về phía trước. Khi còn bé nàng đã lưu lạc đầu đường, khổ gì mà chưa chịu qua. Đầu tiên là nàng được cha mẹ nuôi thu nhận, sau đó vào hầu phủ, vẫn luôn làm việc hầu hạ người ta, nhìn nàng có thân thể mảnh mai, thật ra nàng không sợ chịu khổ, leo núi xuống dốc cũng không tính là gì. Hương Vũ cố gắng chạy về phía đường nhỏ, lâu lâu gặp trùng chuột gì đó chỉ xem như không thấy được. Sau đó bắp chân bị quẹt qua mấy chỗ, vải trên tay áo cũng bị rách, nhưng mà rốt cuộc cũng có thể chui ra ngoài. Bên này có đường lớn thông về phía Tịnh Châu, trên đại đạo có xe ngựa tới lui, Hương Vũ muốn tùy tiện tìm một chiếc xe ngựa đi Tịnh Châu, người trong hầu phủ muốn tìm nàng cũng khó khăn. Dù sao trong phút chốc bọn họ cũng không phát hiện được đường nhỏ kia, cũng không nghĩ tới nàng lại chạy đến quan đạo này. Nàng trốn ở phía sau một cái cây, trước tiên dùng bùn quệt lên mặt, sau đó lại lấy trâm cài tóc xuống, dùng cành cây làm trâm khiến đầu tóc rối bù, lại làm bẩn váy áo, như thế nhìn qua thì nàng trông giống một phụ nhân thô ráp hồi hương. Nàng bình tĩnh giơ tay ra, đứng ở giữa lộ, không bao lâu sau đã có xe ngựa chạy qua. Nàng gào lên gọi xe lại, xe ngựa kia hét lên dừng lại, nàng đi lên. Sau khi đi lên nàng cũng không dám để lộ tiền bạc, chỉ cầm mấy đồng tiền đã chuẩn bị từ sớm đưa cho người nọ. Người nọ cũng không hề nghi ngờ, sau đó trên đường đi nàng vẫn cúi đầu, không lên tiếng, cứ thế đi về phía trước. Đợi cho đến khi xe ngựa này đi đến ngã ba, một con đường đi về phía Tịnh Châu, một con đường khác đi về nông thôn, nàng chỉ nói muốn đi về nhà mẹ đẻ ở nông thôn nên xuống xe. Sau khi xuống xe, trước tiên nàng trốn tránh, sau đó tìm một quải trượng chống đi bộ lên phía trước. Nàng đi hơn mười dặm thì gặp một khách sạn, nàng quyết định ở lại. Sau khi ở lại hai ba ngày, nàng lại tìm một chiếc xe ngựa tiện đường đi về Trữ Châu ở phía Tây Tịnh Châu. Kể từ đó, dù cho người trong hầu phủ muốn tìm nàng cũng rất khó khăn. Nàng suy nghĩ chắc là những người kia tuyệt đối không nghĩ ra, vậy mà nàng lại chạy tới chỗ khác. Đương nhiên nàng nhớ bạc của mình đang ở chỗ Trần Du Đông, nhưng mà nàng nghĩ nhất định mình phải tránh đầu gió, chờ qua việc này hầu gia cưới phu nhân thì ngài ấy sẽ quên nàng đi. Khi đó nàng trở về, thần không biết quỷ không hay. Trên đường đi trốn trốn tránh tránh, nàng cũng gặp chút khó khăn trắc trở, ai ngờ mỗi lần đều bình an không gặp nguy hiểm, gặp dữ hóa lành. Lúc nàng cần xe ngựa thì luôn có người hảo tâm có xe ngựa chở khách trống một chỗ, giống như có thần trợ giúp, thế mà nàng thuận lợi đi đến Trữ Châu. Trữ Châu này là cứ điểm giao thông, xe ngựa lui tới nhiều, trông vô cùng náo nhiệt. Cũng có không ít người ngoài giống như Hương Vũ, chỉ vì muốn tìm kế sinh nhai, Hương Vũ trà trộn trong những người đó, cũng không gây chú ý. Sau khi đến Trữ Châu, trước tiên Hương Vũ ở trong khách sạn bình thường, sau đó tìm kiếm xung quanh muốn tìm chỗ ở, nhưng nàng không quen cuộc sống nơi đây, đâu dễ dàng như thế. Trái lại là bà chủ của khách sạn là người vui vẻ, thấy nàng lẻ loi một mình nên hỏi han. Hương Vũ không nói chuyện chỉ là hai mắt rưng rưng, nói mình trẻ tuổi trượng phu đã mất, quả phụ không có việc làm không chốn nương tựa, lại bị cha mẹ chồng đuổi đi. Bây giờ nàng không cầu gì khác, chỉ cầu có chỗ ở. Nói xong thì nàng giương mắt nhìn lấy ra một chút bạc, hỏi người ta có thể sắp xếp cho nàng một trạch viện không? Còn nói nếu như không đủ thì chỉ sợ thời gian này nàng không vượt qua nổi, nói xong còn rơi nước mắt. Đương nhiên lão bản khách sạn tin tưởng, trái lại sảng khoái giúp đỡ Hương Vũ nghe ngóng, rất nhanh tìm được một chỗ. Trạch viện đó cũng xem như yên tĩnh, chỉ hơi nhỏ một chút. Hương Vũ cảm thấy một nữ nhân độc thân quan trọng nhất là phải yên ổn, nàng nhìn thấy trạch viện kia cũng ở giữa hẻm, nếu đóng chặt cửa thì trộm cướp cũng không vào được nên đồng ý. Sau khi thêu được trạch viện này thì nàng bắt đầu quét dọn dàn xếp. Tuy nói bây giờ trên người của nàng vẫn có tiền nhưng lại không dám để lộ tiền ra, lại phải che giấu tránh để cho người khác dòm ngó. Vì thế nàng đành phải giả nghèo, chỉ tạm mua cho mình vài đồ dùng bình thường trong nhà, xem như thu xếp tốt việc quản gia. Sau khi thu xếp xong, Hương Vũ lại mua vài thứ trái cây điểm tâm qua chỗ bà chủ khách sạn để cảm ơn người ta. Bà chủ này họ Tôn, được người ta gọi là Tôn nương tử, bà ấy thấy Hương Vũ thì rất thích, có lòng kết giao. Trong phút chốc hai người ngươi tới ta đi, quan hệ cũng không tệ. Hương Vũ còn nói nàng không có nghề nghiệp gì, cứ thế sợ rằng miệng ăn núi lở, Tôn nương tử lại giới thiệu cho Hương Vũ một công việc là giúp đỡ tiệm thuốc chép sách thuốc. Đương nhiên Hương Vũ rất vui sướng, lúc này Tôn nương tử dẫn nàng đi qua. Chủ tiệm thuốc kia là một ông lão đầu tóc trắng phơ, họ Trần, cũng là người lương thiện. Ông ấy nhận Hương Vũ, ước định chép một quyển sách cho bao nhiêu tiền đồng, Hương Vũ không hề để ý bao nhiêu tiền, chỉ tìm một việc để sống thôi. Tốt xấu gì nàng cũng có nghề nghiệp ở đây, cũng có chút quan hệ, từ từ dung nhập nơi này, không đến mức lẻ loi trơ trọi bị người ta bắt nạt hoài nghi thôi, nên đương nhiên nàng đồng ý. Từ đó, ban ngày Hương Vũ sẽ đi qua chép sách, buổi chiều quay về viện của mình. Trong lúc rảnh rỗi nàng sẽ nói chút chuyện phiếm với Tôn nương tử, dần dần kết giao mấy phụ nhân trên thị trấn. Nàng vui vẻ tốt bụng, nên lâu lâu có người hỏi chuyện của Hương Vũ, ai cũng cảm khái liên tục, đồng tình với nàng. Có mấy người còn muốn mai mối cho nàng, Hương Vũ vội vàng từ chối. Nàng đã từng nghĩ tới tùy tiện gả cho Vương Nhị Cẩu, tùy tiện gả cho thị vệ, thợ tỉa hoa hoặc là người ở chuồng ngựa, tiểu cô nương kia không hiểu chuyện, chỉ muốn tìm nam nhân dựa vào. Nhưng mà bây giờ nàng hiểu chuyện, trải qua một người như hầu gia. Tằng kinh thương hải nan vi thủy, trừ khước Vu Sơn bất thị vân [1], làm sao có người nào lọt vào mắt nàng nữa. [1] Trích thơ Ly tứ kỳ 4. Nghĩa hai câu thơ: Ai từng ngắm biển xanh, khó còn gì đáng gọi là nước/ Trừ phi đã đến Vu Sơn, nếu không coi như chưa nhìn thấy mây. Trên đời này, sao nàng có thể gặp được người có thể bằng nửa phần hầu gia? Nàng chỉ nói thân thể mình không tốt, sợ rằng không thể mang thai nên tránh liên lụy đến người khác. Lúc đầu, trong trấn nhỏ này cũng có mấy người đàn ông độc thân ham muốn nàng, sau đó nghe nói nàng không thể mang thai thì lập tức tất cả giải tán. Trong thời đại này, không ai muốn lấy nữ nhân không thể mang thai về nhà cả, mọi người cưới thê tử chẳng phải vì muốn nối dõi tông đường sao? Hương Vũ nhận lấy ánh mắt đồng tình của mọi người, nàng khẽ thở ra. Nàng phát hiện trấn nhỏ này không phải nơi có thể ở lâu dài, nàng lại vội vàng tìm một chỗ ở, một nơi không khiến người ta chú ý. Nhưng mà ngay lúc nàng dự định khởi hành rời đi, thì một xảy ra khiến nàng phải để tâm. Lúc Hoắc Quân Thanh chạy về phủ Định Viễn hầu là chạy khoái mã. Hắn ra roi thúc ngựa trở về. Vốn dĩ hắn đã xử lý xong chính sự trong triều, cũng đã sắp xếp xong thân phận của hai đứa con, hoàng thượng đặc biệt tổ chức yến hội cho hắn. Nhưng mà Hoắc Quân Thanh lại không có ý muốn tham gia, nên vội vàng rời đi. Trước khi đi, hoàng thượng nhướng mày dò xét hắn, lòng tràn đầy nghi ngờ: "Sao trẫm lại không biết phủ Định Viễn hầu có gì níu giữ Định Viễn hầu của chúng ta, lại khiến khanh vội vã không thể kìm được mà trở về?" Lúc ấy, Hoắc Quân Thanh chỉ lạnh lùng nhìn vị đế vương này một chút: "Thân được phong hầu ở Định Viễn phủ, thần không quay về đất phong chẳng lẽ còn muốn nương nhờ thành Yến Kinh hay sao?" Thật ra hoàng thượng muốn nói vậy ngươi ở lại đi, ở lại, đừng đi, ở trong cung đi. Nhưng y không nói ra miệng được, Hoắc Quân Thanh cũng không quay đầu lại, hơn nữa đi đường còn nhanh như gió. Hoàng thượng sờ lên cằm bắt đầu suy nghĩ nhiều: "Rốt cuộc hắn nhớ thương cái gì chứ? Trên đời này có người có thể khiến cho Hoắc Quân Thanh có thể gấp gáp thế sao?" Đương nhiên Hoắc Quân Thanh biết hoàng thượng đoán tâm tư của hắn, nhưng mà hắn không quan tâm. Chính hắn cũng không biết vì sao mình vội vàng như thế. Từ khi rời khỏi Định Viễn phủ, trong lòng hắn luôn có mấy phần bất an, khi cách phủ Định Viễn hầu càng xa thì sự bất an trong lòng kia càng nhiều. Loại bất an này cũng không có quy luật gì, giống như thời con trẻ một mình hắn cưỡi ngựa đi Mạc Bắc, hắn có thể cảm giác đúng được ở nơi nào của Mạc Bắc hoang dã kia có thể bị mai phục. Đến mức sau đó hắn bỏ mặc thị vệ, một mình cưỡi khoái mã một đường đi thẳng về. Trên đường đi dường như ngựa không dừng vó, như thế ba ngày rốt cuộc cũng về tới Định Viễn phủ. Lúc bước vào cửa thành Định Viễn phủ nguy nga, cưỡi ngựa đi trên đường cái nhìn đám người rộn rộn ràng ràng, trong lòng Hoắc Quân Thanh bình tĩnh lại. Thật ra cũng không có gì, tất cả cũng giống như lúc trước khi hắn rời đi. Sau khi hắn hít thở sâu thì bình tĩnh cưỡi ngựa đi xuyên qua đường phố tới trước cửa phủ của mình. Thủ vệ ở trước cửa phủ vẫn là mấy gã sai vặt kia, khi hắn bước vào trong phủ thì nhìn thoáng qua người cúi đầu khom lưng ở bên cạnh, lạnh nhạt nói: "Ngươi là Vương Nhị Cẩu à?" Vương Nhị Cẩu kinh sợ, không nghĩ tới mình bị hầu gia nhận ra nên nói ngay: "Vâng, vâng, là nô tài!" Ánh mắt lạnh nhạt của Hoắc Quân Thanh nhìn lướt qua hắn, chỉ là một gã sai vặt bình thường mà thôi, ngoại trừ tướng mạo hơi thanh tú thì không có chỗ nào đặc biệt cả. Hoắc Quân Thanh thầm nghĩ, vậy mà lúc trước tiểu nữ nhân kia lại thích hắn ta, đây cũng thật sự không có mắt. Hoặc là nói nàng không trải qua nam tử anh dũng như hắn, đương nhiên không biết nam tử tuyệt vời là thế nào. Có hắn thì ở dưới gầm trời này nàng có thể nhìn trúng ai? Hắn nghĩ như thế, dáng người càng trở nên thẳng tắp, khí khái càng trở nên thong dong. Đợi đến khi hắn vào phòng mình thì đã sớm có nô bộc nha hoàn tới hầu hạ, sau khi chuẩn bị xong nước tắm rửa thì lại đưa trà nước điểm tâm các loại lên. Hoắc Quân Thanh nâng chén trà lên, nhàn nhã bình tĩnh nhấp một ngụm, ánh mắt lại vô thức nhìn về phía ngoài song cửa sổ. Tin tức hắn hồi phủ truyền đi rất nhanh, dựa theo tính cách dịu dàng quan tâm của nàng thì chắc đã sớm đi hầu hạ hắn mới phải. Trong phút chốc hắn nghĩ đến dáng vẻ nàng bước qua cánh cửa, tất nhiên là bước đi loạng choạng. Ôi chao, nàng mở to đôi mắt ngập nước đầy vẻ ngạc nhiên nhìn hắn, nói không chừng còn xách váy chạy tới, giống như một con hồ điệp màu trắng, hận không thể nhào về phía hắn.
Hoắc Quân Thanh uống xong một chén trà, gã sai vặt bên cạnh tới hầu hạ, nhìn có vẻ như muốn hầu hạ hắn tắm rửa. Nhưng hắn lại không muốn gã sai vặt hầu hạ hắn tắm rửa, hắn muốn Hương Vũ hầu hạ hắn tắm rửa. Ngón tay dài ưu nhã của hắn khẽ vuốt chén trà nhỏ đã dùng hết, một sự tức giận từ đầu ngón tay xuyên vào gân mạch. Sao tiểu nữ nhân này lại không có mắt nhìn như thế, chẳng lẽ không biết hắn đã trở về phủ rồi, không phải nàng nên vội vàng tới hầu hạ hắn sao? Đợi khi nàng tới, nhất định hắn sẽ khiến nàng xấu hổ, cho nàng một chút giáo huấn. Đương nhiên tốt nhất là ở trên giường thấy nàng cầu xin tha thứ. Lúc nghĩ như thế, chỉ thấy ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, vẻ mặt của Hoắc Quân Thanh lập tức trở nên nhạt. Hắn cũng không nhìn qua cánh cửa, mà là như có điều gì nhìn qua bức tranh chữ trên tường. Cửa mở, có một người vào đây. Trên môi của Hoắc Quân Thanh nở nụ cười lạnh, đến trễ như thế thật sự là vô cùng lười biếng. "Hầu gia, ngài trở lại rồi." Một giọng nói vang lên, là giọng cười xòa của Vương quản gia kia. Ngón tay đang cầm chén trà của Hoắc Quân Thanh hơi dùng sức, chậm rãi nhìn về phía cửa. Chỉ có một mình Vương quản gia cúi đầu khom lưng đứng ở nơi đó, cũng không có Hương Vũ. Sự không vui trong lòng Hoắc Quân Thanh lan ra, hắn quyết định hôm nay không thể dễ dàng bỏ qua, nhất định phải khiến nàng ở trên giường khóc lóc cầu xin một trăm lần. "Hầu gia, ngài, đoạn đường này ngài trở về vất vả, trước hết hầu gia hãy tắm rửa đã. Nô tài đã lệnh cho phòng bếp chuẩn bị thức ăn." Vương quản gia cười ha hả nói thế. Vẻ mặt của Hoắc Quân Thanh trầm như nước, không nói gì. "Hầu gia, ngài muốn ăn gì không, nô tài bảo phòng bếp đi làm." Vương quản gia cúi đầu, có vẻ hơi nơm nớp lo sợ. Hoắc Quân Thanh nhếch môi, ánh mắt âm u, lúc cầm chén trà hơi dùng sức. "Hầu gia, ngài, ngài..." Vương quản gia không biết nên nói gì. Khí tức đè nén bức người tràn ngập trong phòng, khiến cho người ta gần như không thở nổi. Trước mắt là Hoắc Quân Thanh mười bảy tuổi rạng danh thiên hạ gần như không có đối thủ, là Hoắc Quân Thanh liếc nhìn thế gian giết người như ngóe. Vương quản gia đi theo Hoắc Quân Thanh nhiều năm, biết hầu gia nhà mình uy chấn thiên hạ, nhưng lại không biết dù ngài ấy không nhíu mày một cái cũng có thể khiến cho người ta bị áp lực đến mức hít thở không thông. Vương quản gia khom lưng càng lúc càng thấp, trong thời tiết trời thu mát mẻ, vậy mà trên trán ông lại đổ mồ hôi. "Nói." Hoắc Quân Thanh lên tiếng, giọng nói thâm trầm: "Nàng ấy đâu rồi?" "Hầu gia, ngài nói, ngài nói là tiểu phu nhân sao?" Giọng nói của Vương quản gia đang run rẩy. Sắc mặt Hoắc Quân Thanh âm trầm, môi mím lại giống như một thanh nhuyễn kiếm không có vỏ. Vương quản gia muốn khóc, nhưng ông không thể khóc được. Ông nơm nớp lo sợ hít thở sâu một cái, cuối cùng nói: "Hầu gia, tiểu phu nhân, không thấy đâu nữa." "Không thấy?" Chén trà màu xanh nhuận trong ngón tay thon dài khẽ chuyển động, giọng nói của Hoắc Quân Thanh bình thản nhưng lại lộ vẻ nguy hiểm: "Không thấy, không thấy là có ý gì?" Vương quản gia quỳ xuống lộp cộp một tiếng: "Hầu gia thứ tội, tiểu phu nhân mất tích! Tiểu phu nhân chạy trốn!" Sau khi Vương quản gia quỳ xuống, trong phòng rơi vào trạng thái yên tĩnh. Yên tĩnh đến mức âm thanh lá rụng ngoài phòng cũng vang rõ ràng bên tai, Vương quản gia nghiến chặt răng, gần như không nghe thấy tiếng hít thở của mình. Trong lúc đó, ông ta nghe được một âm thanh thật lớn vang lên. Bỗng nhiên ông ta ngẩng đầu, đã thấy chén trà trong tay hầu gia bị ném mạnh ra, mạnh mẽ văng vào tường. Mà sắc mặt của hầu gia khó coi giống như gan. Lòng bàn chân Vương quản gia mềm nhũn, trực tiếp ngã xuống. Đây là hầu gia làm thật. *** Hương Vũ phát hiện một chuyện rất không may. Nàng phát hiện mình bắt đầu ói ọe, ăn nuốt không trôi. Ban đầu nàng nghĩ là mình bệnh, cũng không quan tâm lắm, nàng nghĩ bây giờ nàng cũng đã sao chép không ít đơn thuốc, cũng biết một chút y thuật nên tùy tiện bốc một chút thuốc để uống. Ai ngờ sau khi uống cũng không có chuyển biến tốt. Sau đó, bỗng nhiên nàng nhớ ra rồi. Chuyện này... Chẳng lẽ nàng mang thai sao? Suy nghĩ này vừa xuất hiện, nàng lập tức sợ đến choáng váng, vội vàng tự bắt mạch cho mình, nhưng sao nàng biết được! Nàng lại không dám cho người trong y quán xem, cuối cùng lén lút ngồi xe ngựa đến trấn bên cạnh để đại phu xem mạch cho. Người ta liên tục nói chúc mừng, nói là cũng đã được ba tháng. Hương Vũ sợ đến choáng váng, vậy mà lúc nàng rời đi đã mang cốt nhục của hầu gia? Vậy bây giờ nên làm gì đây? Chính nàng có thể nuôi lớn một đứa bé sao? Nàng không chịu khổ, nàng cũng không sợ gặp cảnh khốn cùng, nhưng mà nàng chưa từng nuôi qua một đứa bé. Bây giờ nàng có không ít bạc trong tay, nhưng là một nữ nhân độc thân, ở trấn nhỏ ổn định cuộc sống đã bị người ta đồn này đồn nọ, chứ đừng nói chi nuôi thêm một đứa bé. Nàng có nên mua một nô tỳ, nhưng mà như thế thì lời nói dối trước đó của nàng không thể tiếp tục được nữa. Trong lòng Hương Vũ rối loạn, thậm chí trong phút chốc còn hơi hối hận. Rời khỏi hầu gia đây là nàng vì mình, vì suy nghĩ hèn mọn trong lòng kia nhưng lại không thể quyết định được, vì sự kiêu ngạo trong lòng không biết đến từ đâu kia. Nàng có thể chà đạp tương lai của mình, nhưng lại không thể chà đạp tương lai của hài tử. Nếu nàng an phận một chút, kiên nhẫn một chút, đứa nhỏ này cũng là con ruột của hầu gia, dù cho không phải con vợ cả thì đó cũng là tiểu thư thiếu gia mà! Hương Vũ vuốt bụng, tâm trạng hoảng hốt, nàng bắt đầu suy nghĩ nàng có nên trở về hay không. Nhưng mà nàng chạy trốn, lại trốn hơn hai tháng rồi, bây giờ hài tử ba tháng, hầu gia có thể tin nàng sao? Ngài ấy có nghĩ rằng nàng tìm một gian phu mang bầu rồi lại quay về cho ngài ấy? Cả người Hương Vũ mềm nhũn, khuôn mặt nhỏ cũng trở nên suy sụp, nàng phát hiện mình tự đào một cái hố cho mình. Trước khi nàng theo hầu gia lại dụ dỗ quyến rũ mấy người, nàng biết hầu gia vốn không tin nàng, bây giờ nàng lại bỏ trốn, sự trong sạch này sao có thể chứng minh được?
Ngộ nhỡ sau khi nàng sinh ra, hầu gia vẫn luôn nghi ngờ thì làm sao bây giờ? Một mình nàng chịu tội thì không sao, nhưng còn hài tử thì thế nào? Hương Vũ buồn bã, nàng do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn dọn dẹp quần áo, dự định trở về Định Viễn phủ. Nàng muốn nghe ngóng tin tức, nhìn xem sau khi nàng bỏ trốn thì ngài ấy có phản ứng gì. Nếu ngài ấy không quá tức giận, có lẽ nàng sẽ cố gắng nói chuyện với ngài ấy một chút, còn có thể dỗ dành. Trên đường đi, Hương Vũ vừa đi vừa nghỉ, do do dự dự, u sầu đủ kiểu. Lại thêm thân thể nàng đang mang thai, nôn nghén rất nhiều, đương nhiên là đi cực chậm. Lúc nàng đi đến biên giới Tịnh Châu thì thân thể mệt mỏi, suýt nữa bị bệnh. Nàng không còn cách nào, cả ngày này chỉ có thể tìm một khách sạn, xung quanh khách sạn này khá hoang vu, cũng không có hộ dân, việc làm ăn cũng không tốt. Bây giờ nơi này chỉ có một đôi vợ chồng già miễn cưỡng duy trì thôi. Sau khi Hương Vũ bị bệnh thì lấy ra một chút bạc mời Vương bà bà này giúp đỡ nấu thuốc, Vương bà bà run rẩy bưng thuốc tới. Hương Vũ cố gắng đứng lên, cố gắng nén cơn nôn mửa mà uống hết. Lúc này ở ngoài phòng, gió thổi bông tuyết gầm thét, gió thổi đánh vào song cửa sổ thô sơ phai màu phát ra tiếng rầm rầm. Cỏ tranh cũ dán vào cửa sổ sao có thể chịu được gió tuyết đan xen, từng cơn gió lạnh thấu xuông từ khe hở thổi vào phòng, rót vào cuống họng của Hương Vũ. Cùng với cơn gió lạnh thấu xương kia, thuốc đắng đi vào yết hầu. Hương Vũ khó chịu ọe từng cơn, suy yếu dựa vào giường, bên tai vẫn là tiếng gió ào ào pha với khách sạn cũ nát dường như đều rung động. Đột nhiên Hương Vũ nhớ tới lúc trước hầu gia bệnh, nàng dỗ dành ngài ấy uống thuốc, nước mắt lại lã chã rơi xuống. Nàng trở thành dáng vẻ như thế, không biết bây giờ hầu gia còn nhớ nàng không. Nếu ngài ấy nhớ có tức giận lại suy nghĩ đến nàng, hay là nói ngài ấy đi thành Yến Kinh, cưới thiên kim Bác Viễn hầu gia đã quên nàng từ lâu rồi! Vương bà bà nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của Hương Vũ, cũng thở dài: "Cô nương là một phụ thân trẻ tuổi, bây giờ mang thai, sao phu quân cô nương lại không ở bên cạnh? Lại để một mình cô nương đi đường chịu khổ như thế." Hương Vũ nghe thấy lời này, nàng cũng đau thương không thôi, nhân tiện nói: "Ta làm sai một vài việc, sợ là phu quân không thể nào tha thứ cho ta." Vương bà bà: "Đã là người nhà thì sao có gì mà buông tha với không buông tha, hắn còn có thể ăn cô nương sao!" Hương Vũ lau nước mắt: "Vương bà bà không biết đấy thôi, người kia tính cách không tốt, nếu biết ta làm sai chuyện có lẽ sẽ lấy mạng ta mất." Nàng lại nhớ đến lần trước khi hầu gia đeo xích vàng lên cho nàng, ánh mắt sâu thẳm lúc đó khiến nàng không hiểu được kia, nàng biết nếu như có một ngày nàng chọc giận ngài ấy, thì ngài ấy thật sự có thể lấy mạng của nàng. Vương bà bà: "Xem cô nương nói lời ngốc nghếch gì kìa, bây giờ cô nương mang cốt nhục của hắn, hắn còn có thể làm gì cô nương chứ, còn thiếu cúng bái cô nương nữa thôi!" Hương Vũ nghe lời bà ấy nói lại cười khổ không thôi, nàng vuốt bụng, nhớ tới lúc trước hầu gia nói chuyện, ngài ấy không muốn nhi nữ nối dòng gì cả. Nàng lập tức thở dài: "Mặc dù trong bụng ta đang mang cốt nhục của ngài ấy, nhưng chỉ sợ ngài ấy không thèm để ý. Ngài ấy vốn đã có một cặp sinh đôi, cũng không thấy ngài ấy thân cận với cặp sinh đôi kia, vô cùng lạnh nhạt. Bây giờ ta lại mang thai, chỉ sợ ngài ấy càng không thích." Nhớ kỹ năm đó lúc nàng làm nha hoàn, nàng mơ hồ biết được hầu gia cao ngạo, trong mắt không chứa hạt bụi, chưa từng thân cận với nhi nữ. Lúc ấy nàng không có cảm giác gì, bây giờ đến lượt hài nhi trong bụng nàng, nghĩ lại thật sự là đắng chát. Vương bà bà lại không đồng ý, lắc đầu thở dài: "Rốt cuộc cũng còn trẻ tuổi, cô nương không hiểu nam nhân, sao nam nhân có thể không thích cốt nhục của mình chứ? Hổ dữ còn không ăn thịt con mà! Huống hồ nam nhân đều thích con cháu um tùm khai chi tán diệp, cho dù hắn với những nữ nhân trước có bao nhiêu hài tử, chỉ cần cô nương sinh con cho hắn thì hắn cũng vui vẻ. Nếu ngộ nhỡ là tiểu tử thì càng tốt hơn!" Hương Vũ nghe lời này, bán tín bán nghi: "Thật sao? Nhưng mà ngài ấy không phải nam nhân bình thường, ngài ấy nói không thèm để ý dòng dõi huyết mạch gỉ đó..." Nếu ngài ấy là nam nhân bình thường thì đã sớm có thê thiếp thành đàn, nhi nữ khắp nơi trên đất rồi. Vương bà bà: "Đương nhiên là thật, cho dù hắn là nam nhân thế nào thì chung quy vẫn là nam nhân, nam nhân còn có thể thay đổi thế nào được? Ta nghe cô nương nói hắn đã có nhi nữ trước, vậy tuổi tác cũng không nhỏ nữa? Nam nhân đấy à, lúc tuổi còn trẻ có thể không quan tâm dòng dỗi, nhưng lớn tuổi sẽ muốn con nói dõi tông đường, nhi nữ càng nhiều càng tốt! Nói không quan tâm cũng là lời ngoài miệng thôi, nếu cô nương không thể mang thai mới là phiền phức đấy. Nam nhân thì ngoài miệng nói không chê, nhưng trong lòng lại chán ghét lắm!" Nhắc đến chuyện này, Vương bà bà cũng buồn bã, nhớ đến chuyện đau lòng của mình: "Nếu ta có đứa con gái thì cũng không đến mức như hôm nay!" Hương Vũ thật sự tin, nàng phấn chấn lên. Có lẽ nàng nên qua đó tìm hầu gia, nói rõ chuyện này với hầu gia, nhìn xem hầu gia nói thế nào. Nếu như ngài ấy thật sự không tin nàng thì cùng lắm sau khi hài tử sinh ra sẽ nhỏ máu nhận thân! Qua ngày hôm sau, Hương Vũ giữ vững tinh thần, vừa lúc này có một chiếc xe ngựa chạy qua. Cũng thật đúng lúc, xem qua xe ngựa kia vô cùng thoải mái dễ chịu, hỏi một chút mới biết được thì ra là đi đón một tiểu thư gia đình giàu có, kết quả người ta không cần nên mới chạy không một chuyến. Hương Vũ nhìn thấy xe ngựa này thật sự là cảm động đến rơi lệ, nàng cảm thấy mạng mình thật tốt, cũng cảm thấy ông trời đã định, nàng nên trở về tìm hầu gia. Lúc này nàng cho người ta bạc, lại chuẩn bị một chút lương khô, cứ thế lên đường lắc lư trong gió tuyết. Trong lòng nàng có mục tiêu, dù cho vất vả một chút cũng không sợ, trong lòng nàng tràn đầy mong chờ có thể nhìn thấy hầu gia, vì thế bệnh trên người cũng giảm bớt vài phần. Chạy hai ngày đường như thế, đã đến chỗ giao giới giữa Định Viễn phủ và Tịnh Châu. Vừa đến nơi này, nàng lại phát hiện tình hình không đúng, hễ ở đầu đường đều có nhân mã canh giữ, chặt chẽ hỏi han giống như bắt tặc. Hương Vũ không dám tùy tiện đi lên phía trước nên xin xa phu đi qua tìm hiểu, hỏi một chút mới biết được. Định Viễn phủ, thậm chí là Tịnh Châu phủ đều đang tìm người, là một phụ nhân. Hương Vũ nghe thấy hai từ "Phụ nhân" thì vội vàng tiếp tục hỏi. Nàng hỏi thì người nọ nói là nô tỳ của phủ Định Viễn hầu, trộm đồ vật quan trọng của hầu phủ, bây giờ sống phải thấy người chết phải thấy xác, dùng trọng thưởng đuổi bắt nô tỳ này. Hương Vũ nghe thấy thì chân run cả người mềm nhũn, suýt nữa ngã ở nơi đó. Sợ là hầu gia tức giận rồi, nếu như nàng cứ xuất hiện như thế, ngài ấy sẽ không thể nào bỏ qua cho nàng. Trước kia đi, nàng đã bán sạch những đồ trang sức trước kia ngài ấy thưởng, sợ rằng ngài ấy nghĩ nàng cuỗm tiền mà chạy. Trong phút chốc Hương Vũ hoảng sợ, nghĩ đến tính cách của hầu gia thất thường, là người có tính cách nàng không hiểu thấu. Ngài ấy đối với con ruột của mình còn vô tình thì huống chi là nàng! Dù cho nàng mang thai cốt nhục của ngài ấy thì thế nào? Như vậy sao nàng dám đi qua phủ Định Viễn hầu nữa, chỉ có thể tìm chỗ ở lại trước, từ từ nghĩ cách tính toán. Ai ngờ cũng đúng dịp, ngày đó khi nàng vừa ở lại dịch trạm thì nghe động tĩnh khá lớn bên ngoài, xe ngựa nô bộc ồn ào. Nàng nghiêng tai cẩn thận nghe xong, gần như bị dọa đến mức hồn phi phách tán, đúng là Hoắc Nghênh Vân và Hoắc Nghênh Phong đi qua nơi đây, ở chỗ này. Bởi vì có nhiều người nên sương phòng không đủ, có mấy nha hoàn được sắp xếp ở cạnh sương phòng của Hương Vũ. Trong đó có một người là Nguyệt Tinh, Hương Vũ nghiêng tai lắng nghe, có thể nghe được các nàng đang khẽ thầm thì ở đó. Nàng đoán được, thế mới biết thì ra Hoắc Nghênh Vân và Hoắc Nghênh Phong muốn đi đến thành Yến Kinh. Về phần hầu gia thì cũng muốn đi theo. Trong lòng Hương Vũ âm thầm kinh ngạc, nghĩ sao bọn họ đều muốn đi thành Yến Kinh? Đúng lúc này, nhóm tiểu nha hoàn lại nhắc đến tên Hương Vũ, sau khi nhắc đến thì giọng nói càng nhỏ. Hương Vũ gần như không thể nghe rõ, chỉ mơ hồ nghe được Nguyệt Tinh nói: "Bồ Tát phù hộ, chớ để muội ấy bị bắt trở về, không thì chỉ sợ..." Hương Vũ nghe lời này, nước mắt cũng rơi xuống. Một là Nguyệt Tinh cũng là tỷ muội ngày xưa còn băn khoăn quan tâm nàng, còn một người khác là hầu gia thì lại giận dữ. Nếu ngài ấy tìm được nàng chỉ sợ sẽ lấy mạng nàng! Trong lòng nàng có hơi hối hận, nàng nghĩ nếu như nàng không bỏ trốn nghe lời ở lại trong phủ, khi hầu gia trở về biết nàng mang thai thì cho dù không vui cũng hổ dữ không ăn thịt con, chắc chắn có thể bao dung nàng. Thời gian sau đó cũng có thể trôi qua tốt, cũng không rơi vào tình trạng hôm nay. Nhưng mà nghĩ lại một nam tử dù cho yêu thương nàng thế nào cũng nàng cũng chỉ là thiếp mà thôi, sau này không còn được sủng ái nữa, còn không biết có kết cục gì. Về phần sinh một nam một nữ cũng sẽ bị người trong hầu phủ khinh thường mà thôi. Bây giờ nàng đào nhiều tiền bạc từ trong hầu phủ như thế, chỉ cần làm ăn cho tốt thì nuôi một đứa bé cũng không có, sao lại chịu khổ làm thiếp hèn kém trong hầu phủ chứ! Nàng nghe tiếng gió tuyết bên ngoài, vuốt bụng, trái tim đang hoảng sợ cũng bình tĩnh lại. Sau này chỉ nghĩ mình là quả phụ, cùng hài tử trong bụng sống nương tựa vào nhau là được. Về phần hầu gia, ngài ấy giận cũng được, cưới cũng được, cũng không liên quan đến nàng. Đương nhiên điều kiện quan trọng nhất là nhất định nàng phải nghĩ cách đi ra ngoài, tuyệt đối không thể bị những người kia bắt được. ------oOo------
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]