Lúc đôi môi nóng bỏng kề sát vào gò má Hương Vũ, nàng cảm thấy người mình nhẹ nhàng run lên.
Không biết là vì sợ hãi, hay là vì xấu hổ.
Hầu gia ở trước mắt nàng, là sự tồn tại cao cao tại thượng, là có thể nhìn nhưng không thể với tới, là người cách một trời một vực với nàng.
Nàng muốn gả cho một nam nhân, là một phàm phu tục tử, là người bán rau gánh hoa cỏ, nàng cảm thấy đó mới là nơi nàng thuộc về.
Trước giờ nàng chưa từng tơ tưởng tới thiếu gia, càng đừng nói là hầu gia. Trong đám nha hoàn trong phủ, buổi tối khi nói chuyện, thỉnh thoảng cũng sẽ nhắc đến hầu gia, nhắc đến mọi người đều sợ.
Các nàng nói người phạm sai lầm sẽ bị chó đen lớn kéo đi ăn thịt, còn nói thế nào mà người bên cạnh hầu gia giết người không chớp mắt, thậm chí nói đến mấy nữ nhân trong Vạn Tú các kia, nói Vương ma ma bí mật quét dọn mang đi. Ngày hôm trước còn có không ít mỹ nhân, ngày hôm sau đã ít đi không ít, còn nói đâu đó có vết máu.
Mọi người nhắc đến, đều không lạnh mà run, suy đoán hầu gia để chó đen lớn lôi các mỹ nhân trong Vạn Tú các kia đi như thế nào.
Thật ra bàn lại, hầu gia tuổi không hề lớn, chỉ hơn ba mươi tuổi, tuấn mỹ anh võ, địa vị cao chức quyền trọng, lại có mị lực nam tử thành thục, đó là kiểu nam nhân khiến người ta rung động, nhưng mọi người lại sợ ngài ấy!
Trong mắt mọi người, ngài ấy không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-me-ke-nu-chu/1690561/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.