Quách Lạc không hề phát hiện động tác nhỏ của người trong lòng, dính lấy anh ta làm nũng: “Nghe chị em nói cửa hàng quốc doanh về một lô váy của Thượng Hải, một chiếc chỉ mất bốn mươi tệ.”
Trịnh Chí Cường lòng không tập trung: “Vậy à?”
“Chị ấy chuẩn bị bán một chiếc kìa, nói đẹp lắm, có thể mặc rất nhiều năm.” Quách Lạc chắp tay lại, hơi mong đợi nhìn người trong lòng: “Chi bằng giờ chúng ta qua đó xem thử? Em cũng chưa từng thấy váy của Thượng Hải dài như thế nào.”
Tầm nhìn của Trịnh Chí Cường như có như không nhìn theo Trần Vân, thấy cô đã lên xe, bóng hình bị người khác che khuất
“Được không vậy anh?”
“Cái gì?” Anh ta khôi phục tinh thần, nhìn Quách Lạc một cái, không còn lòng dạ nghe cô ta lặp lại lời nói trước đó, trực tiếp nói: “Không còn sớm nữa, chúng ta cũng về thôi.”
Quách Lạc hơi thất vọng: “Nhanh vậy hả?”
Trịnh Chí Cường nói: “Suy cho cùng chúng ta còn chưa kết hôn…”
Một câu nói ép xuống cơn giận đang trào dâng của Quách Lạc xuống, cô ta cúi đầu, gương mặt nhuốm một mảnh ngại ngùng, cảm thấy người trong lòng đang quan tâm cô ta, không muốn cô ta bị người ta đàm tiếu.
“Vậy được rồi.” Hiện tại Quách Lạc cũng không gấp xem váy, một trước một sau lên xe buýt với Trịnh Chí Cường.
Chuyến xe này không có nhiều người, còn có rất nhiều ghế trống.
Trịnh Chí Cường lên xe nhìn một vòng, chọn một chỗ ở hàng sau.
Quách Lạc hơi bất mãn: “Ngồi đây chi? Phía sau xóc nảy muốn chết.”
Trịnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-me-ke-nien-dai-van/4017072/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.