Một lúc sau cô bé đưa tay ra chỉ vào chữ bên trái nói: “Đây không phải là hai."
Chữ hai cô bé và cha đã từng học, không phải viết như vậy.
“Đúng đây không phải chữ hai, chữ này đọc là Trịnh, Nhị Nữu là biệt danh, sau này đi học gọi tên thật, biết tên thật của mình gọi như thế nào không?”
Nhị Nữu lắc đầu.
Trần Vân bảo với cô bé: “Tên thật của con gọi là Trịnh Khả, nhớ chưa?”
“Con gọi là gì?”
“Gọi là Trịnh Khả."
“Đúng, gọi là Trịnh Khả, có nghĩa là đáng yêu, Nhị Nữu của chúng ta rất đáng yêu.” Trần Vân nhéo mặt cô gái nhỏ khen ngợi.
Nhị Nữu lại cười có chút ngại ngùng, chỉ vào chữ thứ 2 do Trần Vân viết: “Đây là Khả?”
“Đúng 2 chữ này đọc là Trịnh Khả, mẹ dạy con viết."
Trần Vân nắm tay Nhị Nữu dạy cô bé viết.
Một chữ Khả mới viết được một ô, trong sân có người hét lên: "Trần Vân có ở nhà không? Có thư của cô!"
"Có nhà!"
Tính thời gian, lúc này lá thư có lẽ là của Trịnh Vệ Hoa. Trần Vân trong lòng đoán được, liền đi ra ngoài xem, quả đúng như dự đoán.
Bức thư cầm rất nặng, Trần Vân trở về phòng, đặt bức thư sang một bên, tiếp tục dạy bọn trẻ viết tên.
Nhị Nữu có chút lơ đễnh, viết xong tên, không khỏi hỏi: "Thư của cha ạ?"
"Đúng, thư của cha gửi cho các con."
"Cha nói gì vậy ạ?"
Trần Vân nói rằng không biết, cô không định mở nó bây giờ.
Thiết Trụ, đứa trẻ này vô cùng ngưỡng mộ cha mình, theo tình hình Trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-me-ke-nien-dai-van/4017054/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.