Đường dưới chân biến mất không còn tăm hơi, Trần Vân lượm một cành cây dài hơn một mét làm gậy dò đường.
Phía trước không xa có một cây lê, đầu cành cây treo đầy trái cây, có vàng có xanh làm người ta thích.
Trần Vân đi cả đường đã sớm khát, nhìn thấy quả lê thì không dời nổi bước chân, muốn hái một quả xuống giải khát.
Cô dùng cành cây đẩy ra cành hai bên, cẩn thận đi tới, mới đi hai bước thì phát hiện trên đất có bị dấu chân bị người ta dẫm lên.
Dấu chân còn rất mới, hẳn là mới đến không lâu. Trong lòng Trần Vân hơi động, mở miệng cao giọng kêu: "Thiết Trụ!"
Cô kêu một tiếng, nín hơi tập trung, lúc ẩn lúc hiện nghe thấy tiếng người.
Âm thanh truyền tới từ từ phía dưới.
Trần Vân đi về phía trước hai bước, lại kêu Thiết Trụ.
Lần này không có gió, âm thanh càng rõ ràng, chính là ở phía dưới!
Trần Vân có hơi hưng phấn, hai ba bước đi tới bên cây lê, đẩy ra cây cỏ nhìn xuống dưới.
Chỗ cây lê lớn lên, đi xuống là đường dốc chừng hai mươi mét, từ dấu vết cây cỏ đổ ngã, có lẽ lúc Thiết Trụ hái lê không cẩn thận trượt xuống.
Mặt mày đứa nhỏ xám xịt ngồi dưới đất, trong tay còn đang cầm một con con thỏ chết, nghe thấy tiếng Trần Vân, cậu ngửa đầu nhìn, miệng xụ xuống, lại nghiêng đầu qua chỗ khác.
Còn rất kiêu ngạo.
Trần Vân bật cười, dò xét một hồi, lựa chọn một con đường đi xuống.
Cô cởi giày ném xuống, tay chân bới đất đá lồi ra, cẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-me-ke-nien-dai-van/4017037/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.