Thiết Trụ không phục: “Đồ này may lúc tôi năm tuổi, đã hai năm rồi!” 
“Không thể nào.” Trần Vân vuốt ve lớp vải: “Đồ còn mới lắm mà.” 
Kỹ thuật nhuộm màu lúc này còn lạc hậu, nếu đã mặc hai năm thì màu quần áo sẽ không thể đẹp như vậy được. 
“Con nhớ nhầm à?” 
“Không có, đúng là năm tuổi!” Thiết Trụ quả quyết: “Bộ này là do cha mua, tôi nhớ rất rõ.” 
“Vậy cha con biết mua đồ qua, chất lượng quần áo không tồi, mặc lâu vậy mà vẫn còn mới.” 
Trần Vân nói xong thì thấy Thiết Trụ đang bĩu môi: “Sao vậy?” 
Thiết Trụ lẩm bẩm: “Thì có mặc nhiều lắm đâu, khi nào cha về mới được mặc.” 
“Hả?” Trần Vân ngạc nhiên: “Còn những lúc khác thì sao?” 
“Những lúc trước khi ngủ trên giường nên không cần mặc.” Thiết Trụ nói: “Bà ngoại nói tôi lãng phí quần áo, muốn giữ quần áo cho Kim Bảo mặc, quần áo lúc trước của tôi đều cho Kim Bảo rồi.” 
Trần Vân: “...” 
Thảm quá, khó trách Trịnh Vệ Hoa phải tìm mẹ kế cho bọn trẻ, tiếc là vợ sau cũng chẳng phải là người tốt. 
Trần Vân không cảm thấy mình đang tự mắng mình, còn thầm xem thường mắt nhìn người của Trịnh Vệ Hoa. 
Thiết Trụ rất bực bội với bà ngoại của mình, còn tố cáo hành vi bất công của bà ta. 
Chắc là do vận mệnh định sẵn, Thiết Trụ vừa mới nhắc bà ngoại quá đáng như thế nào thì bên ngoài có người gõ cửa. 
Ở ngoài là một người đàn ông xa lạ, không cao lắm, dáng người mập mạp hiếm thấy ở thời này. 
Trần Vân nhìn qua 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-me-ke-nam-phu-nien-dai-van/3969681/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.