Thiếu niên Chu Diễn có rất nhiều ưu điểm. Nhưng cậu cũng rất bướng bỉnh, Khương Tân Tân biết, nếu cậu ta nói không muốn làm, thì cô có nài nỉ rách miệng cậu vẫn không làm. Không phải là không có biện pháp giải quyết, cô không cần làm khó chính mình, tự chọc thủng tầng giấy giữa mình với Chu Minh Phong. Cô liếc chiếc vali để dưới đất, cái này không thể làm khó được cô, dứt khoát kéo theo vali đi!
Tuy nhiên, muốn mua đồ ăn khuya cho Chu Minh Phong, thì vẫn phải nói một tiếng cho anh biết.
Khương Tân Tân bảo Chu Diễn kéo theo vali của Chu Minh Phong xuống lầu.
Vừa rồi lái xe để lại xe cho cô, cô để Chu Diễn xuống đại sảnh một tầng chờ cô. Rồi đến bãi đỗ xe lấy xe, một đoạn đường từ bãi đi đến đại sảnh, yên tĩnh im ắng, nhưng khắp nơi đều có camera, khách sạn năm sao này mới khai trương vào năm ngoái, hệ thống bảo an ở đây rất tốt. Cô vừa đi đến chỗ chiếc xe, vừa bấm số của Chu Minh Phong.
Đầu dây bên kia nhận rất nhanh.
Chắc là do đang thức khuya, thanh âm Chu Minh Phong có chút mơ hồ, cũng hơi khàn khàn: "Còn chưa ngủ?"
Điện thoại để sát lỗ tai, âm thanh truyền đến rõ ràng như là anh đang nói nhỏ ngay bên tai cô vậy.
"Ân, ngủ không được." Khương Tân Tân nói: "Chu Diễn muốn ra ngoài ăn khuya, tôi đưa nó ra ngoài, dù sao cũng gần, anh có muốn mua đồ ăn khuya cho họ hay không?"
Hiện tại nhà tang lễ nơi nào cũng phục vụ đầy đủ mọi thứ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-me-ke-nam-chinh-thanh-xuan-vuon-truong/396457/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.