Chu Minh Phong đi đến cửa phòng ngủ, gõ cửa tầm mấy phút sau mới có người đẩy cửa ra.
Đi vào liền nhìn thấy Khương Tân Tân đang nằm ở trên giường.
Anh đi tới mới phát hiện ra cô nằm hình chữ đại, một mặt không lưu luyến cuộc sống này, thậm chí là chết lặng nhìn lên trần nhà.
Cũng may là Chu Minh Phong gan lớn, nếu như là Chu Diễn nhìn thấy cảnh này, chỉ sợ sẽ bị hù cho rằng cô đã không còn tại trần thế nữa rồi. Chu Minh Phong đi đến, tiện tay kéo một chiếc ghế bên cạnh giường rồi ngồi xuống, anh nhìn cô cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, tròng mắt Khương Tân Tân chuyển động mấy lần, cuối cùng đối mặt với ánh mắt của anh.
Chu Minh Phong biết rõ cô vì cái gì mới như vậy, nhưng vẫn cố ý hỏi: "Thế nào? Có muốn gọi cho bác sĩ Vương tới đây hay không?"
Khương Tân Tân suy yếu lắc đầu.
Cô xem thường bác sĩ.
Đừng nói là khám bệnh, nếu như hô hấp cũng đòi tiền, cô tình nguyện không gọi.
"Không cần, tôi chỉ hơi mệt chút thôi." Giờ khắc này Khương Tân Tân, đúng thật là bộ dáng cô giống như muốn đổ bệnh.
Khi xuyên sách tới, tinh thần của cô vốn luôn ở trạng thái khỏe mạnh.
Những ngày này vì chuyện mở tiệm, mỗi ngày đều bôn ba chạy bốn phía.
Hôm nay đột nhiên cô cảm thấy kiếm tiền không còn có ý nghĩa gì nữa rồi.
Chí ít, cô cảm thấy tới khi cô bốn mươi tuổi, cô vẫn không thể kiếm được số tiền lên tới tám chữ số.
Cho dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-me-ke-nam-chinh-thanh-xuan-vuon-truong/396437/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.