Chương trước
Chương sau
Có thể là bởi vì từ "Đáng yêu", người khôn khéo cẩn thận, tâm tư tỉ mỉ – Chu Minh Phong thế mà quên thẩm vấn Khương Tân Tân anh không giống đàn ông bình thường ở chỗ nào.

Đợi đến sáng ngày hôm sau, trong lúc kẻ đầu têu Khương Tân Tân đang ngủ say.

Chu Minh Phong mặc vest chuẩn bị ra ngoài, thấy cảnh này, chỉ đứng bên giường hồi lâu, rốt cục không chịu nổi, khom lưng hôn lên trán của cô.

Lúc Khương Tân Tân tỉnh lại, hai người đàn ông họ Chu đều đã ra khỏi cửa. Gần nhất vì sưu tập chứng cứ, cô cũng phí hết bao nhiêu sức lực, hai ngày này cuối cùng cũng có thể rảnh rỗi, giống như thường ngày, sau khi ra ngoài thì đến cửa hàng tiện lợi một chuyến, rồi ngây người trong cửa hàng tiện lợi hai tiếng, lúc này mới lái xe tiến đến trường học.

Cô đã sớm nghĩ kỹ, mỗi ngày mười một giờ trưa sẽ đúng giờ xuất hiện ở trường học, chờ làm xong công việc kiểm tra, cô vừa vặn có thể ở chỗ này ăn một bữa cơm.

Trong nhóm phụ huynh đều là người rất biết nịnh hót.

Đại khái là vì để cho cô sau này vẫn phụ trách nhiệm vụ này, thực hiện chức hội trưởng đến khi con nhà mình tốt nghiệp, mỗi ngày đều thay đổi phương pháp tán dương cô trên nhóm, nếu như không phải công việc bận quá, chỉ sợ các phụ huynh hận không thể mỗi ngày viết một bài văn khen cô.

Bất quá, các vị phụ huynh này làm vậy là do trong lòng cảm thấy Khương Tân Tân rất không tệ.

Học kỳ trước bọn họ thuê một thư ký đến quan sát, rõ rằng họ trả tiền lương đầy đủ, nhưng không có giống như Khương Tân Tân sẽ ăn cơm trưa ở tại nhà ăn.

Khương Tân Tân không biết bọn họ não bổ nghĩ cô nghiêm túc phụ trách, cô chỉ là đơn thuần cảm thấy, thức ăn ở nhà ăn trường học quá phong phú...

Có cấp cao, cũng có giá ổn định, mì hầm hay mì rưới dầu đều có!

Cơ hồ đều để ý đến khẩu vị của mỗi một học sinh.

Khương Tân Tân muốn ăn cơm ở nhà ăn, cái kia Chu Diễn đương nhiên là phải bồi cô. Chuông tan học vang một tiếng, cậu là người ra khỏi phòng học đầu tiền.

Khác hoàn toàn với dáng vẻ lười biếng ở học kỳ trước.

Nghiêm Chính Phi thân là bạn tốt của Chu Diễn, đương nhiên cũng sẽ ở chung một chỗ với cậu.

Lúc đầu Vân Hinh cũng muốn cùng đi, thuận tiện phân tích cho Chu Diễn hiểu dụng tâm của cô ta, nhưng trong lúc vô tình nghe thấy Chu Diễn đang ở cùng mẹ kế cậu, sắc mặt cô ta trắng bệch, đi đường vòng đến một nhà ăn khác. Cô ta đích thực rất muốn ở cùng với Chu Diễn, nhưng cô ta sợ gặp mẹ kế Chu Diễn hơn.

Chu Diễn cùng Nghiêm Chính Phi kề vai sát cánh đi vào phòng ăn ở nhà ăn, rất nhanh thấy Khương Tân Tân ngồi gần cửa sổ.

Hai người bọn họ đi về phía bàn kia, thì phát hiện có người nhanh hơn bọn họ, đã ngồi đối diện Khương Tân Tân.

Nghiêm Chính Phi: "A Từ Tòng Giản a!"

Vậy thì bình thường.

Hai người đi nhanh qua, lập tức một bàn đầy người, có nữ sinh nam sinh đi qua đều sẽ tận lực bước chậm lại.

Thật sự là bàn này quá thu hút. Chu Diễn đương nhiên không cần phải nói, cậu nổi danh là giáo bá ở trường học này, vào lễ tình nhân còn nhận được biết bao thư tình với sô cô la. Từ Tòng Giản cũng rất nổi danh, cậu từ lúc nhập học đã là học thần rồi, mỗi một lần thi đều đứng nhất cả lớp, chưa từng thất thủ khỏi vị trí, không chỉ như vậy, độ đẹp trai của cậu với Chu Diễn ngang nhau.

Về phần Nghiêm Chính Phi, vẻ bề ngoài của cậu so với Chu Diễn với Từ Tòng Giản thì không xuất sắc bằng, nhưng ở lớp học cũng có danh, Nghiêm Chính Phi là thành viên chủ lực của đội bóng rổ trường học, mỗi lần lúc tranh tài, nên độ nổi tiếng của cậu rất cao.

Ba người này đối với nữ sinh mà nói, thật sự là quá có lực hút.

Cơm trưa của Từ Tòng Giản tương đối đơn giản, chỉ là một bát mì lớn, trên đó còn có một quả trứng gà cùng rau xanh.

Khương Tân Tân có chứng khó lựa chọn, nên đã gọi một phần lẩu nhỏ, cơm trưa của Chu Diễn rất phong phú, cô một chút cũng không khách khí gắp một miếng sườn xào chua ngọt.

Chu Diễn tựa hồ tập mãi thành quen.

Chỉ có Nghiêm Chính Phi thét lên như con gà vậy: "Diễn ca!"

Chu Diễn bình thường đều không cho mấy người bọn họ đụng vào đồ ăn của cậu.

Bọn họ còn tưởng rằng cậu có bệnh thích sạch sẽ, kết quả, mẹ kế cậu ăn sườn xào chua ngọt của cậu, mà cậu lại giống như là bị mù không nhìn thấy??

Chu Diễn: "Ồn ào quá. Ăn cơm của cậu đi."

Nghiêm Chính Phi: "..."

Đây chính là Diễn ca đối với người ngoài so với người một nhà khác nhau sao!

Nghiêm Chính Phi với Chu Diễn không phải học cùng một lớp, vùi đầu ăn cơm trong chốc lát, nhớ tới cái gì, lại hiếu kỳ hỏi: "Lớp hai người hôm nay có học sinh chuyển trường đến đúng không? Tôi nghe nói cậu ấy là chuyển từ Tứ Trung tới, cũng là học bá."

Chu Diễn đối với vấn đề này không cảm thấy rất hứng thú.

Khương Tân Tân lại đột nhiên ngẩng đầu lên.

Cô kém chút nữa quên mấy đây là trong tiểu thuyết vườn trường nha, học sinh chuyển trường? Chẳng lẽ là nữ chính xuất hiện?

Chuyện này cô cảm thấy quá hứng thú!

"Học sinh chuyển trường? Nam sinh hay là nữ sinh?" Khương Tân Tân hỏi.

Trong tay Nghiêm Chính Phi luôn luôn nắm giữ đầy đủ tin bát quái, mặc dù không phải chuyển tới lớp bọn họ, nhưng cậu so với người lớp kia hiểu rõ hơn nhiều!

"Nữ sinh." Nghiêm Chính Phi nói: "Nghe nói dáng dấp rất xinh đẹp, còn là học bá, từng tham gia cuộc thi toán học."

Khương Tân Tân nghe xong tin tức này, liền biết kịch bản quá mức cường đại, nữ chính đúng hẹn mà tới.

Bất quá, cô cũng không có tâm tư thay đổi kịch bản.

"Rất xinh đẹp?" Khương Tân Tân nhìn về phía Chu Diễn: "Đúng hay không?"

Chu Diễn ngẩng đầu lên, nhớ lại một chút: "A, tôi chưa nhìn thấy."

Gần đây cậu phải học lại chương trình từ đầu năm đến bây giờ, mỗi ngày đều rất bận, nào có thời gian chú ý đến học sinh chuyển trường vào lớp mình.

Khương Tân Tân lại nhìn về phía Từ Tòng Giản.

Từ Tòng Giản dừng một chút, cũng rất thành thật trả lời: "Tôi cũng không có chú ý."

Nghiêm Chính Phi trợn tròn mắt: "Hai người là người ở đâu vậy! Hai người có biết gái xinh khan hiếm lắm không? Học cùng lớp mà học sinh chuyển trường đến cũng không biết, móa!"

Khương Tân Tân cũng rất bất đắc dĩ.

Nói là kịch bản đã thay đổi cũng không đúng, bởi vì nó không thay đổi mấy, học kỳ này nữ chính vẫn chuyển trường đến đây.

Nói nó không thay đổi, nhưng nó lại thật sự đã thay đổi.

Bởi vì thời điểm nữ chính chuyển trường tới đây, Chu Diễn đang gục xuống bàn ngủ, giáo viên để nữ chính ngồi gần vị trí Chu Diễn, lúc nữ chính ra sân làm bao người xung quanh bàn tán ầm ĩ, Chu Diễn bị đánh thức, không kiên nhẫn mắng vài câu với bạn ngồi cùng bàn, nữ chính bị hấp dẫn, hai người họ nhìn nhau cách mấy cái bàn.

Tác giả còn cố ý miêu tả khi Chu Diễn nhìn thấy nữ chính rồi cảm thấy cô ấy đẹp như nào, làn da trắng biết bao, khí chất ôn nhu làm sao.

Kết quả...



Bây giờ Chu Diễn nói cậu chưa nhìn thấy học sinh chuyển trường?

Được rồi!

Khương Tân Tân cũng không thể vì kịch bản mà ấn đầu bắt Chu Diễn yêu sớm, chỉ có thể "Từ ái" gắp miếng sườn chua ngọt cuối cùng trong đĩa: "Cậu vẫn nên học tập cho giỏi đi!"

Chu Diễn lườm cô một cái: "Yên tâm, lần họp phụ huynh tới sẽ để cô nở mày nở mặt."

Cậu biết, sau kỳ thi tháng đầu tiên của học kỳ này sẽ họp phụ huynh.

Mặc dù Nghiêm Chính Phi biết Diễn ca nhà mình hình như bị bệnh nặng lắm rồi, nhưng lúc này vẫn không khỏi trợn tròn mắt.

Sau cơm trưa, Khương Tân Tân không cần thiết phải ở lại trường học, cô còn muốn đi xem cửa hàng ở quanh đây.

Đương nhiên, cô không lựa chọn Đàm Thanh Thanh hoặc là chồng Trần Tuyết của cô ấy.

Nói đúng ra, năm đó cũng không làm nguyên chủ tổn thương, các cô ấy chỉ im lặng, chỉ thờ ơ đứng xem cảnh bị bắt nạt. Khương Tân Tân cũng không muốn làm khó bọn họ, thế nhưng tuyệt đối sẽ không để bọn họ kiếm được một mao tiền nào từ tay cô.

Người môi giới lần này là một người phụ nữ ngoài 30 tuổi, năng lực làm việc không tệ, đưa Khương Tân Tân đi xem mấy cửa hàng, Khương Tân Tân cũng đối với cô ấy rất hài lòng.

Ngay lúc quyết định ký hợp đồng, thì điện thoại của Khương Tân Tân vang lên, là Đàm Thanh Thanh gửi giọng nói qua Wechat.

Hai ngày trước Khương Tân Tân gửi tặng mấy người đối xử tồi tệ nhất với nguyên chủ một món quà.

Một món quà phi thường độc đáo —— văn kiện luật sư.

Ngay sau đó, cô cho mấy người hôm họp lớp kết bạn với cô vào danh sách đen, chỉ lưu lại độc một người là Đàm Thanh Thanh.

Quả nhiên, Đàm Thanh Thanh đến tìm cô như cô suy đoán.

Khương Tân Tân hẹn địa điểm gặp mặt Đàm Thanh Thanh. Sắc mặt Đàm Thanh Thanh nhìn không tốt lắm, khi nhìn thấy Khương Tân Tân đi tới, cô ấy có chút nao núng.

Khương Tân Tân nhìn ra được, Đàm Thanh Thanh rất sợ cô.

Rất tốt, đây chính là hiệu quả mà cô muốn.

Khương Tân Tân ngồi xuống vị trí đối diện Đàm Thanh Thanh, tiện tay đặt chìa khóa xe cùng kính râm trên bàn, ngữ khí tùy ý hỏi: "Tìm tôi có việc gì?"

Đàm Thanh Thanh mới phát hiện, ngày họp lớp đó Khương Tân Tân cố tình giả vờ.

"Tôi nghe nói, cậu gửi văn kiện luật sư cho đám người Doãn Quan Lâm." Âm thanh Đàm Thanh Thanh có chút khô khốc: "Mấy người bạn học khác muốn liên lạc với cậu, rồi phát hiện ra cậu đã chặn bọn họ."

"Cho nên bọn họ phái cô qua đây để tìm hiểu sao?" Khương Tân Tân cười: "Vậy cô có thể trực tiếp nói cho bọn họ biết, có một câu nói như vậy, ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, hiện tại tôi có năng lực như thế, chắc chắn sẽ không bị người ta khi dễ, dù sao cũng không quan trọng a, chỉ là sinh hoạt không có gì vui, tôi chỉ đang tìm vui thôi."

Nhìn biểu cảm trên mặt Khương Tân Tân, nhìn như ngây thơ thực ra lại tàn nhẫn.

Đàm Thanh Thanh rùng mình một cái: "Thế nhưng... Lúc đó chúng tôi đều chưa thành niên, chúng tôi không biết. Doãn Quan Lâm còn chưa tính, mấy người khác, trên có già dưới có trẻ, cuộc sống trôi qua cũng rất gian khổ, bọn họ hiện tại mỗi ngày đều đang run sợ."

Khương Tân Tân dường như lắng nghe rất chân thành, sau lại nhìn về phía cô, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc hỏi: "Nhưng chuyện đó liên quan gì đến tôi?"

"Sợ ngồi tù?" Khương Tân Tân cười đến vui vẻ: "Sẽ không a, luật sư của tôi nói, trên phương diện này pháp luật không nghiêm ngặt như vậy, với lại thời gian đã qua lâu rồi, tôi nghĩ độ thắng kiện cũng rất khó, cho dù có thắng kiện, thì hình phạt nghiêm trọng nhất cũng không giam quá lâu, khả năng chỉ có mấy tháng? Coi như là đi nghỉ dưỡng đi?"

Đàm Thanh Thanh tim rét run: "Bọn họ thảo luận với nhau rồi tỉ lệ cậu thắng kiện rất rất nhỏ, nếu đã như vậy có thể giải quyết riêng hay không."

"Giải quyết riêng?" Thần sắc Khương Tân Tân lười biếng xoay chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay: "Tại sao phải giải quyết riêng, cô thấy tôi giống mấy người thiếu tiền sao?"

"Với lại, tôi là loại người không sợ mất thời gian nhất." Khương Tân Tân cười: "Cái khác tôi không có, chỉ có thời gian là nhiều, tiền cũng nhiều."

Đàm Thanh Thanh hít sâu một hơi: "Thắng kiện rất khó."

Khương Tân Tân cười một tiếng: "Ai để ý chứ, một lần không thắng, vậy thì có lần thứ hai lần thứ ba, tôi cũng không nghĩ tới chuyện nhất định sẽ thắng a, chỉ cùng các người chơi đùa chút thôi, dù sao cuộc sống bây giờ cũng rất vô vị đúng không?"

Vành mắt Đàm Thanh Thanh đã đỏ hoe: "Trước đo không lâu Tiêu Vũ Tình mới thất nghiệp."

Khương Tân Tân trong lòng không chút gợn sóng. Tiêu Vũ Tình? Là cái người nói trên diễn đàn trường học, nói nguyên chủ yêu đương với người đàn ông 30 tuổi, bởi vì bị nguyên chủ thấy được cho nên mới chuyển trường?

"Cô đồng tình với cô ta sao?" Khương Tân Tân hai tay ôm ngực, cười híp mắt nhìn xem cô: "Cái kia cũng tốt, nếu không thì như này, cô đến đổi cho cô ta? Về sau tôi sẽ không chú ý đến cô ta nữa, chỉ chú ý cô có được không? Tôi thấy tình nghĩa của mấy người rất sâu nặng."

Đàm Thanh Thanh im lặng. Không nói đổi, cũng không nói không đổi.

Bất quá loại tình huống này, bình thường trầm mặc có nghĩa là không muốn đổi.

Khương Tân Tân: A.

Lười nói. Khương Tân Tân phát hiện, những người này thật rất thú vị, vậy mà vọng tưởng để một người bị hại thông cảm cho bọn họ. Cũng đúng, người bị bắt nạt có khi sẽ đồng tình đấy chứ? Đương nhiên cũng sẽ có người không xứng được người khác đồng tình với thương hại.

Sau khi ra khỏi quán cà phê, Khương Tân Tân cũng chặn Wechat Đàm Thanh Thanh.

Không có gì cần phải giữ lại.

Chỉ cần nghĩ đến những người kia, tương lai sẽ sống trong lo lắng cùng sợ hãi, cô liền vui vẻ.

*

Khương Tân Tân không phải là thánh nhân, đồng dạng, Chu Minh Phong càng không phải.

Anh cho là, lần trước ở tửu trang, anh đã nhắc nhở Tịch Chỉ Nghi, đó chính là kiên nhẫn cuối cùng của anh đối với Tịch gia. Tịch gia chẳng lẽ cho rằng anh đang làm từ thiện, sẽ tha thứ cho bọn họ nhiều lần mặc bọn họ khiêu khích mình?

Chu Minh Phong đáp lại họ rất mạnh mẽ.

Vài ngày sau, một cuộc đấu giá đất lặng lẽ bị cắt đứt. Đó là hạng mục sang năm lớn nhất của tập đoàn Nguyên Thịnh, lúc đầu Chu Minh Phong đối với cái này không có hứng thú, vừa vặn bạn anh muốn tranh mảnh đất kia, nhưng thực lực không đủ, Chu Minh Phong tăng giá cả, để bạn mình có thể trang mảnh đất trống kia, người của tập đoàn Nguyên Thịnh đều trợn tròn mắt, vốn cho là đã nắm chắc chín phần thắng, hiện tại nửa đường nhảy ra một Trình Giảo Kim!

Tịch Chỉ Nghi sau khi làm rõ chuyện từ đầu đến cuối, kết luận Chu Minh Phong tức giận vì hồng nhan.

Quyết định thật nhanh, bấm gọi máy riêng của Chu Minh Phong, mong muốn có thể xoay chuyển chuyện này.

Lúc điện thoại Chu Minh Phong kết nối, ngữ khí bình tĩnh trấn định, phảng phất như người đứng đằng sau làm mất hạng mục lớn nhất của tập đoàn Nguyên Thịnh không phải anh: "Tịch tổng, xin chào."

Vẫn trước sau như một ôn hòa khiêm tốn.

Tịch Chỉ Nghi lại hít sâu một hơi: "Chu tổng, gần đây tôi đang đi công tác, đối với chuyện này đúng là ngoài tầm tay, Chu tổng, ngài biết, mẹ của tôi chỉ là không thể nào tiếp nhận được Thừa Quang đã qua đời..."

Chu Minh Phong cười khẽ, có thể là do mấy năm gần đây anh tương đối dễ dãi, vậy mà cho rằng anh là làm từ thiện.

Anh đánh gãy lời nói của Tịch Chỉ Nghi, âm thanh lạnh lùng nói: "Nếu phu nhân không phát điên trong địa bàn của tôi, tôi sẽ tuyệt đối không quan tâm."

Anh không phải không hiểu tâm tư của Tịch Chỉ Nghi, chỉ là muốn mượn tay anh kéo ngọn núi mẹ Tịch này xuống, Tịch Chỉ Nghi chẳng lẽ cũng không biết chuyện mẹ mình làm, đương nhiên là biết, nhưng mà lại nghĩ chỉ nên quan sát thôi, cũng hi vọng có thể chọc giận anh, buộc anh phải ra tay.



Muốn ngư ông đắc lợi, cũng phải nhìn xem chính mình có bản lãnh hay không.

Tịch Chỉ Nghi á khẩu không trả lời được.

Cô ta không nghĩ tới Chu Minh Phong sẽ không một câu nào đã đánh, trực tiếp lấy mảnh đất cô muốn cạnh tranh.

Đây cũng là lần đầu tiên cô ta chân chính cảm nhận được, Chu Minh Phong là người đàn ông có vẻ ngoài ôn hòa nhưng bên trong lại mưu mô khó đoán.

Chu Minh Phong lại nói: "Tịch tổng biết mọi chuyện, nhưng cũng nên biết một chuyện này, không có bất kỳ một gia tộc nào có thể kéo dài mãi không sụp, sừng sững không ngã."

Tịch Chỉ Nghi nghe thấy ám chỉ trong lời nói của Chu Minh Phong.

Mặc dù cô ta không quá tin Chu Minh Phong là một người bởi vì một người phụ nữ mà xúc động đánh mất lý trí, nhưng cô ta cũng không dám không đem câu nói này để ở trong lòng.

Trong lúc mất bình tĩnh, cô ta vậy mà lại thốt ra: "Chu tổng, ngài không sợ khi Tân Tân biết hành vi này của ngài sao? Cô ấy đối với Thừa Quang..."

Lời nói đến đây, lý trí Tịch Chỉ Nghi trở về, lúc này mới phát hiện mình nói nhiều điều không phù hợp.

Cô ta quyết định im miệng, muốn nói cái gì đó để cứu vớt lại, thì nghe được tiếng người hết sức ôn hòa qua điện thoại nói: "Tôi không cần Tịch tổng lo lắng đến chuyện vợ chồng tôi."

Sau khi cúp điện thoại, Chu Minh Phong ngồi trên ghế làm việc.

Anh khác xa với sự bình tĩnh mà anh biểu hiện. Hít sâu một hơi, mở to hai mắt, vẫn là nộ khí khó tiêu.

Lúc xế chiều, Chu Minh Phong gọi trợ lý Lưu cùng mấy vị phó tổng khác, mấy người trong phòng họp bàn việc rất lâu, cho đến khi màn đêm buông xuống.

Khương Tân Tân cùng môi giới đã ký hợp đồng xong, đang ở nhà ảo tưởng cuộc sống phú bà của mình ở tương lai, thì Chu Minh Phong trở về.

Bất quá không phải anh một người trở về, có trợ lý Lưu cùng lái xe đỡ anh lên lầu.

Khương Tân Tân đã rửa mặt xong, thấy trợ lý Lưu với lái xe, vội vàng khoác thêm áo ngủ, tới gần Chu Minh Phong, thì ngửi thấy mùi rượu, cô cũng không biết mình có thể làm cái gì, chỉ là theo sau lưng lo lắng hỏi: "Đây là thế nào?"

Trợ lý Lưu trả lời: "Hôm nay sau khi tan làm, mấy vị lãnh đạo công ty với Chu tổng cùng nhau ăn cơm, Chu tổng cao hứng nên uống một chút rượu."

Khương Tân Tân khó nén kinh ngạc.

Này là cao hứng như nào mới uống rượu a.

Chu Minh Phong cơ hồ không uống rượu mấy, dù tham gia tiệc cũng không uống rượu, Khương Tân Tân còn cười anh am hiểu dưỡng sinh.

Hôm nay thế mà lại uống rượu?

Cô ngửi nhẹ một chút: "Đây uống không ít a?"

Trợ lý Lưu đáp: "Vâng."

Cậu cũng cảm thấy Chu tổng rất khác thường.

Chu Minh Phong đột nhiên mở miệng, bởi vì uống rượu nên giọng có hơi khàn khàn: "Để tôi ngồi trên ghế sa lon là được."

Anh giống như có chút nhức đầu, dừng một chút sau lại nói: "Tiểu Lưu tiểu Tôn, hai người đi về đi, hôm nay vất vả rồi."

Trợ lý Lưu một mặt muốn nói lại thôi, Khương Tân Tân nói: "Đi về trước đi, tôi sẽ chăm sóc người."

Nghe lời này, trợ lý Lưu mới yên tâm chuẩn bị rời đi, lúc đi đến gần Khương Tân Tân, trợ lý Lưu dừng bước chân lại, hạ giọng cực nhanh nói: "Phu nhân, tâm trạng hôm nay của Chu tổng không tốt."

Khương Tân Tân kinh ngạc nhìn về phía trợ lý Lưu.

Trợ lý Lưu đi theo lái xe rời khỏi phòng, còn rất tri kỷ đóng cửa phòng lại.

Tâm tình của anh không tốt??

Anh có cái gì mà tâm trạng không tốt đây? Khương Tân Tân thật sự không nghĩ ra.

Vẻ mặt cô vô cùng nghi hoặc đi tới, rồi ngồi xuống bên cạnh anh, chân sát bên ống quần của anh, cô nghĩ nghĩ, nhẹ giọng hỏi: "Anh bây giờ thế nào?"

Nào biết được, Chu Minh Phong chỉ nhìn cô với ánh mắt thâm trầm khiến cô không hiểu, ngay lúc thấy cô muốn chạy trốn, anh đột nhiên đưa tay ra ôm cô vào trong ngực.

Chu Minh Phong làm sao không biết mẹ con Tịch gia xảo quyệt.

Làm sao lại không biết lời nói kia của Tịch Chỉ Nghi cố ý chọc giận anh, biết rõ là chọc giận, biết rõ không nên để ý tới, nhưng anh vẫn nổi giận.

Xét đến cùng, là vì câu nói kia của Tịch Chỉ Nghi.

Ngài biết Tân Tân yêu Thừa Quang nhiều như nào sao?

Nếu như cô biết anh đối với người nhà cậu ta, đối với tập đoàn cậu ta như vậy, cô sẽ như thế nào?

Anh không muốn tìm hiểu sao cô lại đi theo Tịch Thừa Quang. Anh không quan tâm quá khứ bọn họ yêu nhau sâu đậm như nào...

Nhưng khi người khác nhắc tới, anh sẽ lên cơn giận dữ.

Đây không phải lửa giận, mà là lòng đố kị.

Khương Tân Tân thật không hiểu chuyện gì xảy ra.

Chu Minh Phong ôm cô quá chặt, cô không thể hít thở. Đang lúc chuẩn bị giãy dụa, anh dần dần thả nhẹ lực đạo, từng chút từng chút buông lỏng, cho đến khi như ôm lúc bình thường.

Anh buông cô ra, mặt mày ôn hòa: "Thật xin lỗi, anh uống quá nhiều rồi."

Khương Tân Tân nhìn anh như này, có chút đau lòng.

Ai bảo tâm trạng của anh không tốt? Cô dám cam đoan, tuyệt đối không phải là do cô, gần đây cảm tình của hai người tốt như vậy!

Cô muốn hỏi, nhưng nhìn bộ dáng không muốn nói của anh, chỉ có thể không hỏi, nghĩ nghĩ, cô lôi kéo tay anh, cười nói: "Uống rượu gì?"

Chu Minh Phong còn chưa trả lời, cô liền dương dương đắc ý nói: "Em cũng muốn nếm thử."

Vừa dứt lời, thừa dịp anh không kịp phản ứng, cô liền hôn nhẹ trên môi của anh một chút, lại một chút.

Chờ sau khi lùi lại, nhìn đôi mắt thâm trầm của Chu Minh Phong, cô làm như nếm ra vậy: "Chẳng lẽ là Lafite năm 82 trong truyền thuyết? Ngô, hình như em một chút cũng nếm không ra..."

Chu Minh Phong nhìn chằm chằm Khương Tân Tân.

Anh nhớ trước đây thật lâu một người bạn học, người bạn đó là thanh niên văn nghệ, viết cho anh một lời chúc phúc tốt nghiệp ngắn ngủi có một câu ——

Chu Minh Phong, cậu nên bị người kéo xuống trần gian, nếm thử đắng cay ngọt bùi, yêu hận giận si.

Anh đã sớm bất tri bất giác, biến thành một người đàn ông bình thường, sẽ ghen ghét sẽ xúc động, cũng sẽ có lúc một giây thôi đã được cô trấn an.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.