Khương Tân Tân không nghĩ tới xuyên vào quyển sách "Ngọa hổ tàng long" như vậy. Chu Diễn còn chưa tính, dù sao là nam chính, hào quang quá cường đại, kể cả Chu Minh Phong cũng vậy không giống trong tưởng tượng của cô có bộ dáng của một người đàn ông 39 tuổi, cái này có thể lý giải. Rồng sinh rồng phượng sinh phượng, con của chuột sẽ đào động, nhưng nếu ngoại hình của Chu Minh Phong với Chung Phỉ mà hơi kém một chút, thì khi sinh Chu Diễn sẽ không có bộ dáng có thể so với minh tinh. Nhưng ai có thể nói cho cô biết, một người qua đường đến phỏng vấn mà cũng có bộ dáng soái như thế? Giống như cấp bậc của nam sinh trước mắt này, nếu mà ở thế giới trước khi cô xuyên sách, thì chỉ vài phút thôi hạt giống tốt này đã xuất đạo trở thành đỉnh lưu. "Từ Tòng Giản?" Mặc dù Khương Tân Tân đã nghe cậu tự giới thiệu rồi, nhưng vẫn muốn xác nhận một chút. "Ân, là tôi." Từ Tòng Giản gật đầu, mặt mày như sao: "Vừa rồi trong điện thoại hẳn là cùng ngài tán gẫu." Khương Tân Tân đứng dậy, mời cậu ngồi xuống cái ghế ở một bên cạnh, tiếp tục dò hỏi: "Có mang theo thẻ căn cước không?" Cô dừng một chút, giải thích: "Đây là quá trình thông thường." Từ Tòng Giản đưa thẻ căn cước ra. Lúc Khương Tân Tân cúi đầu, thì nhìn thoáng qua những ngón tay thon dài sạch sẽ kia. Lại là có thêm điểm rồi. Một con người thuộc loại thanh khống là cô, ở trong lòng thì nghĩ thuê làm nhân viên chỉ vì cửa hàng tiện lợi. Cầm lấy thẻ căn cước xem, quả nhiên vừa mới tròn 18 tuổi. "Từ Tòng Giản, cậu có để ý đến việc tôi hỏi cậu một vấn đề riêng không?" Khương Tân Tân hỏi. Thái độ Từ Tòng Giản tự nhiên, trên người không nhìn thấy hình dáng của một nam sinh 18 tuổi chút nào, ngược lại, nếu như không phải cậu có khuôn mặt hơi có vẻ non nớt cùng độ tuổi ở trên thẻ căn cước của cậu, Khương Tân Tân sẽ không xem cậu như nam sinh vừa thành niên. "Không ngại." Cậu trả lời. "Kỳ thật với tướng mạo cùng khí chất của cậu, hoàn toàn có thể tìm một công việc tốt hơn." Khương Tân Tân nói: "Tôi không phải nói làm nhân viên cửa hàng tiện lợi không tốt, nhưng mà cảm thấy... Ân, dung mạo cậu rất tốt, tìm một công việc có phần thoải mái hơn cùng tiền lương cao hơn một chút cũng không khó. Cho nên, làm sao mà cậu lại muốn đến đây nhận loại công việc này? Vấn đề của tôi có thể có chút đường đột, nhưng chuyện này, tôi vẫn muốn làm rõ, cũng giống như về sau cậu đi tìm việc làm, người khác cũng phải hỏi cậu vì sao lại lựa chọn công ty của bọn họ." Từ Tòng Giản ngẩng đầu lên, cùng Khương Tân Tân bốn mắt nhìn nhau. Ánh mắt kia khác hoàn toàn với ánh mắt của Chu Minh Phong. Nếu như nói Chu Minh Phong là người khó lường, như vậy thì Từ Tòng Giản là một nguồn thanh tịnh từ trong dòng suối nhỏ. Cậu thản nhiên cũng hào phóng: "Tiền lương cùng năng lực có quan hệ trực tiếp, hiện tại tôi mới vừa trưởng thành, không thành thạo nghề nào đó, cũng không có □□, giống như ngài nói có công việc nhẹ nhõm hơn cùng tiền lương cao, cho dù có, tôi nghĩ, cũng không phải là một công việc dễ dàng đảm nhiệm như vậy. Tôi biết năng lực của mình bây giờ, cũng biết rõ công việc gì thích hợp với chính mình." Những lời này, làm Khương Tân Tân có chút hảo cảm. Cô gật đầu: "Vậy thì tốt, hợp tư thì cậu có dị nghị gì không?" "Không có." "Vừa rồi trong điện thoại cậu nói hai tháng gần đây ca ngày với ca đêm cậu có thể làm, chịu nổi không?" "Không vấn đề." Từ Tòng Giản nói: "Trước kia tôi từng làm ở cửa hàng tiện lợi đã có kinh nghiệm rồi." "Tốt. Như vậy đi, bây giờ cậu tới đây làm thử một tuần lễ, sau khi chuyển sang chính thức thì hai tháng này ca ngày hay ca đêm đều là cậu làm, tiền lương so với lúc đầu tôi thêm cho cậu một chút, sau tháng 9 thì bàn lại thế nào?" "Được." Khương Tân Tân thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng thì đã có người đến. Nếu không ngày mai khai trương cô thật sự không biết nên làm cái gì, ngược lại chỉ có thể tìm a di cùng quản gia Chu gia đến hỗ trợ tạm thời mấy ngày, nhưng đó kế sách bất đắc dĩ. "Ngày mai khai trương, cậu cố gắng tới sớm một chút!" Từ Tòng Giản gật đầu, nhưng không vội đi, mà xoay người nhìn đồ vật xung quang tiệm này một chút. Ánh mắt Khương Tân Tân luôn nhìn theo cậu, thấy cậu cũng đâu vào đấy, động tác nhanh nhẹn, lúc ấy cảm thấy đã hài lòng cực điểm, hận không thể lập tức tăng lương cho cậy lưu lại một nhân tài. Cũng may cô không bị ma quỷ ám đến mức quên mất chính mình là người làm ăn, là bà chủ. Nhan cẩu nhan cẩu, tiền vẫn quan trọng nhất. ————— Tập đoàn Chu thị. Trợ lý Lưu giống như ngày thường đi vào văn phòng, tiến hành báo cáo công việc với Chu Minh Phong. Toàn bộ văn phòng đều lấy 3 màu sắc trắng đen xám làm chủ, không nhiễm bụi trần, Chu Minh Phong một khi vùi đầu vào công việc, cơ bản đều là trạng thái mất ăn mất ngủ. Chỉ là hôm nay có chút ngoại lệ, lúc trợ lý Lưu chuẩn bị rời đi, thì Chu Minh Phong gọi cậu lại, còn nói không có liên quan đến công việc: "Ngày mai cửa hàng tiện lợi khai trương, cậu đặt một chút lẵng hoa để tặng cô ấy." Chu Minh Phong không biết nên xưng hô với Khương Tân Tân như thế nào cho thỏa đáng. Trợ lý Lưu cũng đã thành thói quen khi có chuyện liên quan tới Khương Tân Tân, giống như Chu Minh Phong "Lòng có điểm kỳ lạ". Cậu nghe xong liền biết người mà Chu Minh Phong nói là Khương Tân Tân. "Tốt." Trợ lý Lưu gật đầu đáp ứng, vừa vặn mấy ngày trước cậu đụng phải phu nhân, phu nhân cũng nói chuyện cửa hàng tiện lợi với cậu. Mặc dù bây giờ cậu không làm rõ được mạch não kín của phu nhân, nhưng vợ cậu nói, đàn ông không cần thiết phải hiểu rất rõ phụ nữ bên ngoài, ngoại trừ vợ cùng với mẹ ruột. Cậu đã sớm nghĩ kỹ, lúc mà khai trương cửa hàng thì không thể không có đồ tặng, hai ngày trước cậu cùng vợ đã thương lượng xong muốn đưa một lãng hoa chúc mừng khai trương. Chu Minh Phong nhớ tới đêm qua cô nói phải tặng nhiều nhiều, trầm ngâm nói: "Đưa nhiều hơn mấy lãng." Trợ lý Lưu sững sờ, đang chuẩn bị hỏi, đến tột cùng là đưa mấy lãng, thì điện thoại riêng của Chu Minh Phong vang lên. Trợ lý Lưu: "..." Đi, chuyện này cậu phải tự mình phát huy. Lúc xế chiều, cậu quyết định xin giúp đỡ của vợ, thừa dịp lúc nghỉ trưa, hẹn vợ nhà hàng gần công ty ăn cơm, thuận tiện nói chuyện này, rồi đưa ra nghi hoặc của mình: "Chu tổng nói đưa nhiều hơn mấy lãng, em nói xem đưa mấy lãng thì phù hợp? Hiện tại anh không nên vì chút chuyện nhỏ này mà cố ý đi hỏi Chu tổng." Miễn cho Chu tổng nói cậu mấy việc lông gà vỏ tỏi đấy cũng làm không xong. "Kỳ thật em vẫn không hiểu rõ, phu nhân của ông chủ anh sao lại mở một cửa hàng tiện lợi." Trợ lý Lưu: "Hẳn là quá nhàm chán đi, vừa vặn có thể giết thời gian, nguyên bản phu nhân muốn mở một tiệm hoa." Nói đến đây cậu nhìn thoáng qua vợ mình: "Anh nhớ lúc học đại học, em nói muốn mở một tiệm hoa, tiệm sách còn có quán trà sữa. Tuổi em cũng tương tự cô ấy, tâm tư cũng không như vậy đi." "Em không nghĩ tới chuyện muốn mở cửa hàng tiện lợi." Vợ cậu cười: "Tốt a, không nói đến cái này, cửa hàng tiện lợi hẳn là không lớn lắm, nếu đưa nhiều lãng hoa chồng chất ở cửa, ngược lại là chặn đường... Đúng, trước đó Chu tổng của anh an bài cho anh tặng hoa cho phu nhân không?" Trợ lý Lưu cẩn thận nhớ lại: "Không có, hẳn là bí mật tặng đi." Vợ cậu ngoẹo đầu suy tư một hồi: "Đưa 11 lãng hoa đi." "Mười một lãng?" Thẳng nam như trợ lý Lưu kinh ngạc: "Vì cái gì?" "Ý tứ là một lòng nha." Vợ cậu cười: "Cũng không biết những người khác có cổ động hay không, con số 11 này rất không sai, Chu tổng của anh không phải đã nói muốn đưa bao nhiêu thì đưa sao? Đưa quá nhiều thì không quá phù hợp, đưa một hai lãng thì cũng không được, vậy thì đưa 11 lãng đi, sẽ không sai đi, em tin rằng Chu phu nhân nhất định sẽ hiểu ý tứ này, quan trọng là cô ấy cao hứng nha, cô ấy cao hứng, thì Chu tổng của anh đương nhiên cũng vui vẻ." "Thật may mắn khi hỏi em." Trợ lý Lưu chân chó gắp cho vợ một miếng thịt bò: "Em đúng là quân sư của anh." Trong mắt người ngoài, Chu Minh Phong nhất định yêu Khương Tân Tân rất nhiều, hai người chênh lệch về tuổi tác cao như vậy, mà vẫn có thể đi đến bước kết hôn, khẳng định tình cảm rất tốt. Thế nên, ngày tiếp theo đã xuất hiện một màn này —— Hôm nay cửa hàng tiện lợi của Khương Tân Tân khai trương, đương nhiên cô so với người khác tích cực hơn, lần đầu tỉnh dậy sớm hơn cả Chu Minh Phong, rón rén rửa mặt xong đi ra cửa, vì muốn có một dấu hiệu tốt, nên cô cố ý mặc váy đỏ, hi vọng về sau làm ăn tốt hơn. Lúc cô đến cửa hàng tiện lợi cửa, Từ Tòng Giản cũng đã đến, sau khi hai người bận rộn được một lúc, thì nghênh đón người đầu tiên nhưng không phải là khách, mà là tiểu ca giao hoa. Tiểu ca giao hoa mở cửa xe tải, lục tục chuyển 11 giỏ hoa từ trên xe xuống bày ở trước cửa cửa hàng tiện lợi. Trên lẵng hoa đều phủ hoành phi lên. Khương Tân Tân xem xong, cả người đều mộng —— 【Chúc lão bà sinh ý hưng long!】 【Chúc lão bà mỗi ngày đều bội thu!】 【Chúc lão bà có tài nguyên rộng tiến!】 【Chúc lão bà có khách đến như mây!】 ... Mỗi một giỏ hoa đều có hoành phi bên trên có ý vui mừng chúc phúc. Có rất nhiều chữ "Lão bà", nhưng Khương Tân Tân rất nhanh đã bỏ qua hai chữ này. Cô đứng trước mấy lãng hoa này nhìn, mặt đầy mờ mịt, chuyện gì đang xảy ra, vì cái gì mà cảm giác như những lẵng hoa này không quá tương xứng với Chu Minh Phong a? Làm sao đột nhiên mà Chu Minh Phong lại làm cái loại này... Muốn thể hiện mình là người cuồng vợ sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]