Chương trước
Chương sau
Ngoại truyện: Cuộc sống mỗi ngày 9
Sờ cái đầu trơn bóng, bỗng nhiên Tiểu Cương Tử bắt chước mấy hòa thượng nhỏ trên TV, chào theo kiểu hòa thượng với hai người anh trai.
"Hòa thượng nhỏ, em từ đâu tới đây?"
Thiết Đản hỏi vô cùng phối hợp.
"Em tới đây từ núi hòa thượng rất xa rất xa." Còn chưa buông tay xuống thì Tiểu Cương Tử đã lớn tiếng trả lời.
"Vậy em tới đây làm gì?"
Nguyên Đản ngồi xổm xuống hỏi.
"Em, em..."
Tiểu Cương Tử tạm thời nghẹn lời, cuối cùng đôi mắt to nhúc nhích: "Em tới để hóa duyên!"
"Em có biết ý nghĩa của hóa duyên là gì không?"
Nguyên Đản lại hỏi.
Vấn đề này khiến Tiểu Cương Tử nghẹn họng.
Anh hai Đường cười tủm tỉm đứng ở nhà chính, nhìn Đầu Trọc Nhỏ rồi lớn tiếng nói: "Không thể nào không thể nào, làm gì có hòa thượng nhỏ nào đến hóa duyên cũng không biết có nghĩa là gì?"
Trong nhà chính, Phong Ánh Nguyệt và chị dâu hai Đường cười không nhịn được, cũng đi ra xem Đầu Trọc Nhỏ.
Đầu Trọc Nhỏ nóng nảy, quên giữ cả tư thế chắp hai tay lại: "Đương nhiên là con biết rồi, mọi người không phải hòa thượng, mọi người mới không biết đó!"
"Biết cái gì?"
Đường Văn Sinh xách đồ từ cổng sân đi vào, cha Đường bọn họ đang phụ một tay ở quán trà của Đường Văn Cường, hôm qua Phong Ánh Nguyệt về quê nên hôm nay vừa tan ca đêm xong thì anh cũng tới.
Vừa vào cổng sân đã nghe thấy tiếng của cháu trai nhỏ hỏi cái gì đó.
Tiểu Cương Tử hơi sợ Đường Văn Sinh, trực tiếp núp sau lưng Thiết Đản và Nguyên Đản không trả lời.
Cuối cùng, Nguyên Đản và Thiết Đản giải thích ý nghĩa của hóa duyên, Tiểu Cương Tử cũng không còn hứng thú sắm vai hòa thượng nhỏ nữa, nó nhìn lén Đường Văn Sinh, kết quả vừa khéo lúc đối phương nhìn sang, Tiểu Cương Tử giấu đầu lòi đuôi nhìn sang nơi khác.
"Tiểu Cương Tử lại đây, để chú khám răng cho cháu."
Đường Văn Sinh vẫy tay với nó.
Chị dâu hai Đường đẩy nhẹ nó về phía trước: "Nhanh đi, chú con muốn khám cho con kìa."
"Cháu, răng cháu khỏe lắm." "Để chú xem."
Đường Văn Sinh nhướng mày.
Tiểu Cương Tử chột dạ mở miệng, Phong Ánh Nguyệt thò lại gần xem, ấy chà! Có hai cái răng hàm bị hư rồi.
"Không được ăn kẹo nữa."
Đường Văn Sinh nghiêm túc nói.
Tiểu Cương Tử sợ nhất là khi anh ra vẻ nghiêm túc: "Dạ."
Nguyên Đản và Thiết Đản đứng phía sau xem trò cười của em trai.
"Đã nói là trong viện này của chúng ta không có đứa con nít nào là không sợ cha."
"Đúng."
Đường Văn Sinh nhìn sang: "Nói gì đó?"
"Không có ạ."
"Đi thôi, Tiểu Cương Tử, chúng ta đi tìm lê dại."
Tiểu Cương Tử hớn hở muốn theo sau nhưng lại bị Đường Văn Sinh tóm lấy, lấy mũ rơm trên đầu xuống cho nó đội: "Mới cạo đầu xong, đừng phơi nắng bên ngoài."
Nói xong thì buông tay ra, để cho Tiểu Cương Tử đi chơi.
Bỗng nhiên, Tiểu Cương Tử không còn sợ anh đến thế nữa, quay đầu nhìn anh vài lần, phát hiện chú hoàn toàn không thèm nhìn nó lần nào nữa mà đang nắm tay thím rồi nói gì đó.
"Đi đi đi, anh dẫn em tới chỗ hồi nhỏ anh tìm lê dại!"
Thiết Đản vác sọt, cầm liềm, cười tủm tỉm quay đầu nói với Tiểu Cương Tử đang đuổi theo.
"Lúc trước anh cũng nói như thế, nhưng sau khi tới nơi thì chẳng thấy cây lê dại nào."
Tiểu Cương Tử hừ nhẹ một tiếng.
"Đó là do có người đốn rồi." Nguyên Đản nhìn núi rừng xung quanh: "Đi thôi, chúng ta qua bên kia."
Tiểu Cương Tử đi tuốt đằng trước, theo sau là Thiết Đản và Nguyên Đản.
Xuyên Tử dẫn theo con trai lớn của mình đi tìm lê dại, trên đường thì gặp được bọn họ, vì thế đoàn người kết bạn mà đi.
Tiểu Cương Tử và thằng nhóc kia vừa chạy vừa kêu, không cẩn thận làm rơi mũ rơm trên đầu xuống, Xuyên Tử tập trung nhìn lại: "Cừ thật, là ai cạo cho cậu ấy như thế?"
Nguyên Đản và Thiết Đản cùng nhìn lên trời.
Đừng hỏi, hỏi ra bọn họ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.