Chương trước
Chương sau
Mang thai 2
Đợi đến khi Đường Văn Sinh nấu đồ ăn xong, bèn gọi Phong Ánh Nguyệt dậy ăn cơm trưa, đã sắp mười hai giờ rưỡi rồi.
Phong Ánh Nguyệt làm tổ trên giường, nhỏ giọng nói với Đường Văn Sinh lúc này đang vươn tay muốn bế cô lên rằng: "Văn Sinh, buổi chiều anh đi cùng em đến bệnh viện một chuyến nhé."
"Em không thoải mái sao? Mặt em đỏ lắm đấy." Đường Văn Sinh nghe thấy vậy thì lập tức ngồi xuống, sau đó vươn tay đặt lên trên trán của cô.
"Không phải, mặt em đỏ vì mới ngủ thôi." Phong Ánh Nguyệt thuận thế bắt lấy bàn tay to lớn của anh, đặt lên phần bụng mềm mại của mình, tâm trạng vừa mong chờ vừa ngại ngùng mà nói: "Hình như em có rồi."
Tháng trước bà dì của cô không đến, tháng này đến ngày cũng không thấy có động tĩnh gì, cộng thêm việc khoảng thời gian này cô thường xuyên thấy buồn ngủ, ăn cũng nhiều hơn, cho nên khó tránh khỏi có chút suy tư.
Đường Văn Sinh cứng đờ cả người, lắp bắp nói: "Có, có thai ư?"
"Không chắc nữa, phải đi khám mới biết được." Phong Ánh Nguyệt ngồi dậy, dựa vào trong lòng Đường Văn Sinh: "Anh cũng đừng quá vui vẻ, nếu như không có vậy thì lại thành thất vọng."
"Không đâu, sức khỏe của em mới là quan trọng."
Đường Văn Sinh ôm lấy cô rồi hôn một cái.
Sau khi ăn cơm xong, Đường Văn Sinh tự thu dọn đồ đạc rồi mới cùng Phong Ánh Nguyệt đi ra ngoài.
Lúc chờ đợi kết quả, cả Đường Văn Sinh và Phong Ánh Nguyệt đều rất căng thẳng.
"Kết quả của đồng chí Phong Ánh Nguyệt."
Có một nữ y tá gọi tên.
Đường Văn Sinh lập tức đứng dậy lấy kết quả trước, nữ y tá trông thấy, vậy mà lại là người nhà của bác sĩ Tiểu Đường nên cũng nhìn Phong Ánh Nguyệt thêm vài lần, cảm thấy cả hai người đều rất hợp nhau, trai tài gái sắc cả.
"Có rồi."
Nhìn thấy dấu cộng trên tờ giấy, Đường Văn Sinh kích động nhìn về phía Phong Ánh Nguyệt.
Phong Ánh Nguyệt đè lại trái tim mình, vậy mà còn bình tĩnh hơn cả Đường Văn Sinh, cô nhận lấy kết quả: "Đi thôi, đi tìm bác sĩ."
Có thai hơn hai tháng, có lẽ là từ trong dịp tết, Đường Văn Sinh cẩn thận đỡ Phong Ánh Nguyệt về nhà. Tuy rằng đã nuôi Nguyên Đản, nhưng họ cũng là lần đầu mang thai, nên ăn cái gì, không nên ăn cái gì, nên hạn chế làm gì, cả hai đều không hiểu lắm.
May thay vị bác sĩ đó cũng nhận ra điều này, bà ấy viết xuống những việc trước kia bà từng viết cho con gái của mình ra giấy rồi đưa cho họ, Đường Văn Sinh tỏ ý mình đã chép lại xong những điều này rồi gửi lại cho bà tờ giấy.
"Giai đoạn sau cần vận động nhiều hơn, như vậy khi sinh mới dễ dàng." Khi Đường Văn Sinh nhìn thấy điều cuối cùng này thì hai người cũng đã về đến nhà, anh nói: "Em nghe thấy rồi đấy, không được lười nữa, đến khi đó ngày nào anh cũng sẽ đi bộ cùng với em."
"Em nghe thấy rồi."
Phong Ánh Nguyệt ăn một miếng hoa quả rồi sờ tay lên phần bụng vẫn còn phẳng lì của mình: "Anh muốn con trai hay con gái?"
"Con gái." Đường Văn Sinh trả lời không hề do dự.
Có con trai dễ sinh lo lắng, càng lớn lại càng nghịch, suy nghĩ lớn nhất của Đường Văn Sinh chính là như vậy, rồi anh lại nghĩ đến Yêu Muội của nhà chị dâu họ, khi nói chuyện vô cùng mềm mại yêu kiều.
Phong Ánh Nguyệt bật cười: "Em cứ tưởng là anh sẽ nói, chỉ cần là do em sinh thì trai hay gái anh cũng thích hết."
Đại đa số tiểu thuyết đều sẽ viết như vậy đấy. .
||||| Truyện đề cử: Thiên Tài Tiên Đạo |||||
"Cũng đúng mà." Đường Văn Sinh ôm chặt bờ vai của cô, rồi cũng đặt tay lên trên bụng của cô, nói: "Mấy tháng này, đồng chí A Nguyệt của chúng ta phải chịu vất vả rồi."
"Không vất vả, anh cố gắng kiếm thêm tiền nhuận bút mang về cho em thì em sẽ vô cùng vui vẻ."
Phong Ánh Nguyệt nghĩ đến khoản tiền tiết kiệm gửi ngân hàng của nhà họ, chưa gì đã cười híp cả mắt.
Hiện giờ trong huyện đã có thêm mấy ngân hàng nữa rồi, bọn họ cũng đem tiền đến gửi tiết kiệm ở đó.
Những người dân bình thường mua được đất trong huyện quả thực rất ít, bởi vì quốc gia đang phát triển, bốn phía đều đang xây dựng, đại đa số đất đều đã được trưng dụng rồi.
Hơn nữa nếu mua nhà chung cư, người mua nhà ở thời này vẫn còn rất ít, nhưng mua nhà ở các tiểu khu thì lại rất nhiều, dù thế cũng không thể đem ra so sánh, đặc biệt là đối với những người được đơn vị phân nhà cho mà nói thì, không cần thiết phải mua.
Nhưng mở một cửa hàng thì có thể.
Phong Ánh Nguyệt liền nhắc tới chuyện mở cửa hàng, Đường Văn Sinh cũng thảo luận cùng cô.
Trong tay họ có tiền tiết kiệm từ ngân hàng, trừ những số tiền cố định gửi cho người già dưỡng lão và tiền học của con ra, số tiền còn lại đều có thể dùng được.
"Bây giờ em đang có bầu, vậy thì cần tiêu thêm một khoản nữa." Đường Văn Sinh nói.
"Vâng ạ." Cô không phải là nhà sư tu kiểu khổ hạnh, cũng sẽ không bạc đãi chính mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.