Nguyên Đản lại nhìn Phong Ánh Nguyệt, cảm thấy đối phương xinh đẹp như vậy, nói chuyện cũng ấm áp như thế, có lẽ không phải là mẹ kế "lợi hại" như trong miệng các thím.
Phong Ánh Nguyệt nhìn bàn tay nhỏ vặn thành bánh quai chẻo của cậu, ý cười nơi khóe miệng càng sâu, nhìn đứa trẻ cười tươi rói trước mặt, cô dần quên đi đây là một quyển truyện. Bạch Vô Thường nói có rất nhiều thế giới nhỏ, thế giới trong sách cũng là một trong số đó.
Nếu đã tới thì nên ở lại, cô không muốn làm con rối thì phải sống tốt cuộc đời của mình.
Cô đang muốn nói chuyện thêm với Nguyên Đản, lại thấy Nguyên Đản long lanh đôi mắt chạy lên trước, Phong Ánh Nguyệt ngẩn người, sau đó tới trước cửa nhìn theo.
Đây là một hành lang thật dài, cửa phòng cô đang đứng là một căn nhà nằm trong cùng trên dãy hành lang. Nhìn từ đây sẽ có thể thấy rất nhiều cánh cửa, trước mỗi cánh cửa đều đang đặt một chiếc bàn, trên bàn đang đặt nồi nấu cơm hoặc bát đũa, dưới bên thì chất lò lửa than tổ ong gì đó.
Đây là khu dân cư cũ, tổng cộng có năm tầng, bây giờ cô đang ở tầng năm. Mỗi nhà đều là một cánh cửa đi vào, nấu cơm thì nấu trước cửa, bên cạnh cầu thang có bồn nước rửa dùng chung, có thể giặt đồ, rửa rau ở đó.
Lúc này, Nguyên Đản chạy tới trước mặt một cô gái tầm mười lăm, mười sáu tuổi. Cô gái đó một tay xách bao vải, một tay dắt Nguyên Đản chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-me-ke-ac-doc-tra-thu-nam-chinh/3607520/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.