Nàng muốn ôm con bưu về xem nhưng Chu Tham không cho.
Chọc nàng giận đến độ trực tiếp phun lời cay nghiệt: “Vậy cứ để nó quy thiên đi.”
Chu Du khuyên vài câu, Chu Tham mới hoảng sợ đưa con bưu cho Khương Nhiên.
Khương Nhiên nhận lấy, mở miệng con bưu ra muốn truyền khí cho nó.
Chu Tham với Chu Du sợ tới mức trợn tròn mắt. Mãi đến khi nàng thổi một hơi về phía con bưu xong, con bưu có chuyển biến tốt đẹp rõ ràng, nàng mới kinh ngạc nhìn hai đứa nhỏ đang che kín đôi mắt.
“Các ngươi làm cái gì vậy?”
“Ta, chúng ta không dám nhìn, người, người cái tên yêu quái ăn dã thú này, sao còn ăn sống?
“Mắt nào thấy ta ăn nó? Thứ xấu xí như vậy, ta mới không ăn, muốn ăn cũng phải ăn hai người.”
Nàng lại quyết tâm muốn hù dọa hai đứa nhóc.
Chỉ là lần này hai đứa nhóc lại không bị dọa sợ nữa.
Nhanh như vậy đã biết thật ra mình là một con rồng tâm địa thiện lương?
Con bưu lại khôi phục tinh thần. Chu Tham vui vẻ mím cái miệng nhỏ nhắn nhìn chằm chằm vào nàng rồi mỉm cười, nhưng nàng lại ngoảnh mặt đi, không muốn xem.
Điểm cảm động của con người quá thấp.
“Vừa rồi người cho nó ăn gì vậy?” Chu Du hỏi.
“Truyền một hơi tiên khí.” Khương Nhiên tự hào nói.
“Yêu khí? Yêu khí của người có thể trị bách bệnh?” Chu Du tự động sửa miệng.
“Ừm.” Nàng không muốn tranh cãi quá nhiều, gật đầu coi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-me-ke-ac-doc-ta-giup-nhoc-con-xui-xeo-nghich-thien-cai-menh/2656523/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.