Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50
Chương sau
“Cha, không phải chúng ta không còn lương thực sao? Lấy đâu ra mì vậy?” “Cái này còn phải hỏi sao, chắc chắn là độc phụ kia lén lút giấu đi.” “A, vậy tại sao đột nhiên nàng lại trở nên tốt tính như vậy, thật sự dám ăn sao? Con thấy mới rồi nàng cũng không ăn miếng nào.” “Không xong, Niệm Niệm!” Hai đứa nhỏ còn đang lo lắng, vừa ngẩng đầu lên đã thấy cha ruột của bọn họ ăn sạch một chén, ánh mắt còn nhìn về phía nửa nồi còn lại. Nghĩ tới lời của nữ nhân kia, nếu không ăn hết sẽ lột da bọn họ! Hắn dùng khuỷu tay chọc chọc Chu Du. “Lão nhị, đi múc thêm một chén cho cha?” Chu Du không dám tin nhìn thoáng qua chén mì đã ăn hết trước mặt cha, sững sờ mở miệng. “Cha? Nó có ngon không? Người không sợ bị hạ độc sao? “ “Con trai ngốc, nàng làm đồ ăn ngay trước mặt chúng ta, làm sao có cơ hội hạ độc.” Chu Du gật gật đầu, lại dừng một chút, mới nhận lấy chén trong tay phụ thân. Đang định đi gắp thêm cho phụ thân, lại đột nhiên nhớ tới cái gì đó, hắn quay đầu lại nhìn, Chu Tham đã ăn xong, đã bắt đầu vớt chén thứ hai. Ơ, hắn còn chưa được ăn. “Cha, người tự đi lấy đi.” Sau đó hắn nhanh chóng cầm đũa lên ăn. Chu Thành An nhìn mấy đứa con ăn tới hăng say, lại nghĩ đến cuộc sống lúc trước của đám nhỏ, không nhịn được rơi nước mắt. “Cha, cha đừng khóc, con đi lấy cho cha.” Chu Tham vớt mì xong, thấy cha mình lén lút lau nước mắt, lại vội vàng đưa chén mì đến trước mặt cha, nhận lấy chén của cha rồi tự lấy thêm cho mình. Nhìn thoáng qua số mì còn trong nồi, nghĩ đến đại ca đã đi đút cho Niệm Niệm ăn, Chu Tham chỉ lấy thêm nửa chén. Sau đó, hắn lại vớt tất cả phần còn lại cho đại ca, đầy một chén lớn. Nhìn nhị ca còn chưa ăn no, hắn lại chia nửa chén nhỏ của mình cho nhị ca. ... Khương Nhiên nhìn con chó ăn xong mới bưng bát trở về. Nhìn dáng vẻ hưng phấn của con chó, còn chủ động duỗi đầu lưỡi liếm tay nàng, nàng cảm thấy mỹ mãn. Xem ra con chó cũng hài lòng với trù nghệ của mình, không biết mấy người trong nhà kia thì sao? Vừa vào phòng bếp nàng đã thấy phòng bếp trống trơn, trong bếp cũng được thu dọn sạch sẽ, hệt như nàng chưa từng làm gì cả. Trời ạ, những người này không được ăn no sao? Có phải bọn họ đã liếm sạch nồi luôn không? Nhìn túi bột mì và lọ đựng dầu đã vơi đi một nửa, nàng nhớ tới cái gì, vội vàng thừa dịp không người chú ý, quyết định đi vào không gian. Lúc trước uống gió Tây Bắc sống qua ngày, nàng còn cảm thấy đống gạo mì gì đó đặt trong không gian quá chướng mắt. Nhưng hiện tại, nàng tính sơ qua, đêm nay mới chỉ nấu một bữa cơm đã vơi đi nhiều như vậy. Nhân gian một ngày ba bữa, tính sơ sơ, chỉ sợ không tới mười ngày, lương thực ở nhân gian trong không gian của nàng sẽ hết sạch. Đúng rồi, hình như nàng có thể tìm tiểu tinh linh không gian đổi một ít.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50
Chương sau