Chương trước
Chương sau
Đại Hạ quốc.

Hạn hán ba năm, gần như không có thu hoạch, dân chúng lầm than.

Mọi người giãy giụa bên bờ chết đói, tất cả độc ác của nhan tính đều bị phơi bày hoàn toàn.

Hôm nay, Sơn Cước thôn náo nhiệt lạ thường.

“Nương, cầu xin nương đừng bán Niệm Niệm đi, Niệm Niệm là muội muội của bọn con mà, nàng cũng không ăn nhiều lắm lại luôn rất nghe lời.”

Một tiếng cầu khẩn thê lương vang vọng.

“Đánh rắm, nó mà không ăn nhiều? Khẩu phần lương thực của nàng đã sắp bằng lão nương, không bán nó đi, cả nhà chúng ta định uống gió tây bắc chờ chết ư?”

Giọng nói sắc nhọn kèm theo mất kiên nhẫn.

“Về sau Niệm Niệm có thể ăn ít một chút, về sau bọn con cũng sẽ ăn ít để nhường lại cho nương ăn, nương đừng bán Niệm Niệm.”

Nam hài hiền lành chưa từ bỏ ý định, còn đang ôm chặt lấy bắp đùi người phụ nữ, không để người phụ nữ ôm muội muội bán cho đám buôn người.

“Nếu ngươi còn không buông ra, đừng trách lão nương không khách khí với ngươi!”

Khương Nhiên nhổ một bãi nước bọt, đá thẳng lên người nam hài, nam hài bị đá bay ra ngoài.



Nhưng trong mắt Khương Nhiên lại không hề có vẻ quan tâm, một tay ôm chặt lấy Chu Niệm còn đang giãy giụa, một tay chống nạnh hùng hổ với nam hài còn đang định tiến lên ngăn cản.

“Đừng gọi lão nương là nương, lão nương cũng không phải mẹ ruột của các ngươi, lúc trước ta thấy phụ thân các ngươi biết săn thú, đám nhóc các ngươi cũng coi như biết nghe lời mới cố mà làm mẹ kế của các ngươi.”

“Ai ngờ phụ thân các ngươi lại không biết cố gắng như thế, còn chưa để lão nương được hưởng thụ mấy ngày đã bị sói cắn đứt chân.”

“Lão nương cực khổ hầu hạ lớn rồi lại hầu hạ bé, nhưng ta cũng không phải thần tiên. Lần này hạn hán kéo dài, nào có năng lực nuôi sống nhiều người như vậy.”

“Đặc biệt là tên ngốc này, chỉ biết ăn không biết làm, còn không bằng mang đi đổi chút lương thực, nói không chừng còn có thể giúp cả nhà già trẻ vượt qua được mùa hạn hán, cũng coi như không uổng công nhặt nó về một lần.”

Khương Nhiên cảm thấy mình nói có lý cực kỳ, dù sao con nhóc này cũng không phải con ruột Chu gia, cho dù bán đi cũng chẳng ai nói gì được mình.

Lại nói, trong thôn không chỉ có nhà bọn họ bán con, có gì đáng để ý? Khương Nhiên còn sợ mình tới chậm, không bán được tên ngốc này thì phải làm sao bây giờ?

Nghĩ tới đây, Khương Nhiên lại lạnh lùng liếc xéo đám nhóc, hung tợn nói: “Mau tránh ra cho ta, làm chậm trễ chuyện đại sự của lão nương, ta bán luôn cả các ngươi.”

Từ trong nhà có một đại hán què chân bò ra, cả người run rẩy phẫn nộ hét lên với Khương Nhiên.

“Nếu ngươi dám bán Niệm Niệm đi, ta sẽ hưu ngươi! Nếu ngươi một hai muốn bán thì bán ta! Ta còn nhiều thịt hơn một chút!”

Nửa chân của Chu Thành An bị sói cắn đứt, nếu mời đại phu tới cẩn thận trị liệu cũng không phải không có khả năng lành lại.

Chỉ là Khương Nhiên tiếc tiền, giữ chặt túi tiền không chịu mời đại phu, kéo dài tới hiện tại, chân Chu Thành An đã gần như không còn khả năng khôi phục.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.