Đại Hạ quốc.
Hạn hán ba năm, gần như không có thu hoạch, dân chúng lầm than.
Mọi người giãy giụa bên bờ chết đói, tất cả độc ác của nhan tính đều bị phơi bày hoàn toàn.
Hôm nay, Sơn Cước thôn náo nhiệt lạ thường.
“Nương, cầu xin nương đừng bán Niệm Niệm đi, Niệm Niệm là muội muội của bọn con mà, nàng cũng không ăn nhiều lắm lại luôn rất nghe lời.”
Một tiếng cầu khẩn thê lương vang vọng.
“Đánh rắm, nó mà không ăn nhiều? Khẩu phần lương thực của nàng đã sắp bằng lão nương, không bán nó đi, cả nhà chúng ta định uống gió tây bắc chờ chết ư?”
Giọng nói sắc nhọn kèm theo mất kiên nhẫn.
“Về sau Niệm Niệm có thể ăn ít một chút, về sau bọn con cũng sẽ ăn ít để nhường lại cho nương ăn, nương đừng bán Niệm Niệm.”
Nam hài hiền lành chưa từ bỏ ý định, còn đang ôm chặt lấy bắp đùi người phụ nữ, không để người phụ nữ ôm muội muội bán cho đám buôn người.
“Nếu ngươi còn không buông ra, đừng trách lão nương không khách khí với ngươi!”
Khương Nhiên nhổ một bãi nước bọt, đá thẳng lên người nam hài, nam hài bị đá bay ra ngoài.
Nhưng trong mắt Khương Nhiên lại không hề có vẻ quan tâm, một tay ôm chặt lấy Chu Niệm còn đang giãy giụa, một tay chống nạnh hùng hổ với nam hài còn đang định tiến lên ngăn cản.
“Đừng gọi lão nương là nương, lão nương cũng không phải mẹ ruột của các ngươi, lúc trước ta thấy phụ thân các
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-me-ke-ac-doc-ta-giup-nhoc-con-xui-xeo-nghich-thien-cai-menh/2656432/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.