Tống Đình Thâm lật người, khi Nguyễn Hạ nói ra những lời này, anh đã đè lên người cô, cũng may sofa đủ lớn. 
Thật sự hai người dựa vào nhau rất gần, nhưng mà động tác thân mật như vậy cũng phải phải mới lần một lần hai, hơi thở ấm áp của anh phả xung quanh cổ cô, khiến cô có chút ngứa, nhưng cô không ngọ ngoạy. 
Nguyễn Hạ vươn tay ôm lấy cổ anh, rầu rĩ nói: “Em biết suy nghĩ của em rất ngu ngốc mà.” 
“Không.” Tống Đình Thâm lắc đầu, anh không thể cô nhìn thấy biểu cảm trên mặt cùng cảm xúc trong mắt anh: “Em rất thông minh.” 
“Thật không?” 
“Thật mà, cách nghĩ của em rất đúng, ít nhất nếu như Tống thị thực sự phá sản, những thứ em chuẩn bị đều sẽ có tác dụng, hơn nữa anh tin rằng, nếu thật sự có ngày như vậy xảy ra, nhất định em sẽ sắp xếp của cuộc sống của chúng ta rất thỏa đáng, cho dù là làm vợ hay làm mẹ, em đều có đủ tư cách.” 
Nghe thấy Tống Đình Thâm nói những lời như vậy, trong lòng Nguyễn Hạ thoải mái hơn nhiều. 
Hai người cứ yên lặng như thế một lát, Nguyễn Hạ cẩn thận hỏi: “Vậy thì, rốt cuộc công ty của anh...” 
Nhìn Tống Đình Thâm thế này cũng không giống như sắp phá sản. 
Tống Đình Thâm vươn tay vân vê mũi cô, anh bất đắc dĩ nói: “Cho dù em không phải người vô tư, anh cũng hi vọng em có thể tin tưởng chồng mình một chút, mặc dù nhìn chung việc làm ăn của công ty trong năm nay có hơi phiêu lưu một chút, nhưng cho dù 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-me-cua-nhan-vat-phan-dien/1119596/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.