Chương trước
Chương sau
Không phải nói trong trường đại học bình thường không có người ưu tú, thế nhưng phải thừa nhận rằng, trong trường học tốt nhất thường tụ tập đám người ưu tú nhất.
Nếu nguyên chủ không thi đậu trường đại học này, cô ấy không hề có cơ hội gặp được Tống Đình Thâm về trường làm diễn thuyết, sau đó càng không vào được công ty của anh... Nói đến nói đi, trên thế giới này, không phải là không có tổng giám đốc bá đạo bình dân, thế nhưng cho dù có bình dân đến mấy, người ta cũng chỉ hoạt động trong cái giới của mình mà thôi.
Trong lòng Nguyễn Hạ thở dài một tiếng, nếu không phải trên người cô đã xảy ra một chuyện kỳ lạ như vậy, dựa theo tư chất và điều kiện của cô, cả đời này cô cũng không thể nào tiếp xúc với người như Tống Đình Thâm được.
"Thở dài cái gì thế." Tống Đình Thâm liếc nhìn cô rồi hỏi.
Anh phát hiện, đôi lúc cô cũng thích thở dài, đương nhiên anh cũng vậy, dường như Vượng Tử cũng bị lây bệnh, thằng bé mới hơn bốn tuổi một chút mà lúc nào cũng thở dài ra vẻ sâu lắng, như vậy không tốt.
Nguyễn Hạ dùng sức mạnh hơn một chút mà nắm lấy tay anh: "Em luôn có cảm giác mình đã nhặt được một món hời lớn, hơi chột dạ."
Người đàn ông tốt như vậy, cuộc sống tốt như vậy, vốn không phải là của cô.
Cô cũng không hề ưu tú như nguyên chủ.
Cho dù là Đoàn Trì hay Tần Ngộ, người bọn họ thực sự thích, thực sự bị hấp dẫn, đó là nguyên chủ.
Tống Đình Thâm không hiểu lời nói của Nguyễn Hạ, hỏi: "Món hời lớn mà em nói không phải là anh chứ?"
Nguyễn Hạ gật đầu: "Thật ra bản thân em rất bình thường." Cô dừng một chút: "Tuy rằng bây giờ quả thực vẻ ngoài của em rất xinh đẹp, có điều..."
Nó cũng là của người khác.
Tống Đình Thâm bật cười: "Anh nói thật, em đừng có kích động. Hai người ở chung một thời gian dài, thứ hấp dẫn nhau không phải là vẻ ngoài, ít nhất thì khuôn mặt của em đối với anh mà nói, đã miễn dịch rồi."
Nguyễn Hạ véo tay anh thật mạnh: "Này! Em xinh đẹp như vậy!"
Sao anh có thể miễn dịch được hả! Không phải anh nên kinh diễm mỗi ngày, ngày nào cũng cảm thấy động lòng hay sao!
Phải biết cô tới đây lâu như vậy rồi, cho dù là sau khi trang điểm hay trước khi trang điểm, cô đều bị khuôn mặt này làm cho kinh diễm, mỗi ngày cô đứng trước gương đều phải thưởng thức một hồi lâu, anh lại dám nói là mình đã miễn dịch rồi, quả thực là không thể chấp nhận mà. Đương nhiên Nguyễn Hạ cũng biết anh đang nói thật, bởi vì lúc cô mới xuyên qua, cho dù cô trang điểm hay ăn mặc đẹp đẽ đến mức nào, anh cũng rất ít khi nhìn cô, cho dù nhìn cô, tâm trạng trong đôi mắt anh cũng vô cùng bình tĩnh, anh quả thực không hề có cảm giác gì đối với khuôn mặt đỉnh cấp này, dù sao cũng đã nhìn mấy năm trời rồi.
"Anh chỉ đang nói thật thôi." Tống Đình Thâm bất đắc dĩ, lại một lần nữa cảm thấy lời nói của con trai mình đều là chân lý, con gái quả nhiên không thích nghe lời thật lòng, cho dù nói dối sẽ khiến cô cảm thấy vui vẻ, thế nhưng đôi lúc cũng phải để anh thổ lộ mấy lời thật lòng chứ.
"Vậy thì anh thích em điều gì?" Nguyễn Hạ hỏi tiếp, cô đột nhiên cảm thấy hứng thú đối với chuyện này, nếu anh thích cô không phải vì khuôn mặt này, vậy thì là vì điều gì chứ?
Tống Đình Thâm dừng bước, đứng mặt đối mặt với cô, đưa tay ra nhéo mặt cô: "Không nói ra được."
Nguyễn Hạ nhụt chí, quả nhiên, trên người cô không hề có ưu điểm gì để anh có thể nói cả.
Không tính là rất thông minh, không tính rất đẹp, không tính là ưu tú, nói bình thường thì cũng không phải, thế nhưng vẫn cách người ở trước mặt này rất xa.
Cuối cùng cô cũng đã rõ ràng rồi, rốt cuộc cô cũng có thể hiểu được, tại sao người đang yêu sẽ luôn lo được lo mất, những người rõ ràng rất ưu tú còn có thể tự ti trước mặt người yêu của mình.
Tống Đình Thâm nhìn cô giống như quả cà tím bị sương làm hư, không khỏi nở nụ cười: "Nếu không thì như thế này đi, anh từ từ suy nghĩ rồi nói cho em sau nhé."
Nguyễn Hạ buồn bã ỉu xìu mà gật đầu.
Thật ra anh chưa nói một điều, đó là cái cảm giác khi đi cùng với cô, chính là thứ mà người ta chưa bao giờ cho anh, chính vì trong lòng anh hiểu rõ điều ấy, cho nên anh mới phải nắm cô thật chặt.
Tình yêu không đơn giản như vậy, nhưng cũng không phức tạp đến thế, không thể nói ra một hai ba được... Dù sao đây cũng là một việc rất trừu tượng.
Nguyễn Hạ rất am hiểu việc tự an ủi bản thân, cô nói chuyện trên trời dưới đất với Tống Đình Thâm, lại dưới sự nhíu mày và không đồng ý của anh, mạnh bạo mua một miếng gà, sau đó tâm trạng của cô lập tức trở nên tốt đẹp. Cho dù trong tiểu thuyết hay trong phim truyền hình, nữ chính vì chuyện này mà lo được lo mất là chuyện không thể nào bình thường hơn, cũng vì tâm trạng này mà ngược nam chính mấy chương cũng không thành vấn đề, thế nhưng cô cảm thấy, cô vẫn không nên rảnh rỗi sinh nông nổi, không cần phải tự tìm việc không vui cho mình.
Dù sao người đàn ông này thật sự rất tuấn tú, thật sự rất tốt, gà thật sự rất ngon.
...
Vào lúc hai người bọn họ ra khỏi sân trường, chuẩn bị đi chung quanh đây để giải quyết bữa cơm tối, di động của Nguyễn Hạ vang lên, cô lấy từ trong túi ra vừa nhìn, là bà Nguyễn gọi tới, lẽ nào đang muốn giục bọn họ về nhà ăn cơm sao?
Nguyễn Hạ nhận cuộc gọi.
Đầu kia truyền đến tiếng khóc tan nát cõi lòng, đây là giọng của bà Nguyễn.
Nguyễn Hạ lập tức bối rối, đầu óc trống rỗng, ngay cả cái tay đang cầm điện thoại di động cũng vô thức run rẩy, đây là một loại bản năng của cơ thể.
Cô nghe được bà Nguyễn vừa khóc vừa nói một cách đứt quãng: "Hạ Hạ, Vượng Tử, Vượng Tử nó mất tích rồi!"
Trong khoảng thời gian ngắn, Nguyễn Hạ giống như bị điếc vậy, đứng ngơ ngác, cả thế giới đều trở nên yên tĩnh, mãi đến lúc Tống Đình Thâm lay vai cô, cô mới phục hồi tinh thần lại, mờ mịt nhìn anh.
Vượng Tử đi lạc.
Nguyễn Hạ và Tống Đình Thâm trở lại nhà họ Nguyễn, sắp xếp ông Nguyễn đã hồn bay phách lạc và bà Nguyễn đã hôn mê bất tỉnh, sau đó bắt đầu qua lại bận rộn ở sở cảnh sát gần đó và khu vực xung quanh. Bây giờ ở đâu cũng có camera giám sát, thế nhưng mỗi năm đều có chuyện trẻ con đi lạc đường rồi bị lừa bán. Khu vực quanh nhà ông bà Nguyễn đã hơi cũ kỹ, camera giám sát cũng chỉ là thùng rỗng kêu to, căn bản không điều tra được Vượng Tử bị lạc ở đâu, trải qua việc nhớ lại của ông bà Nguyễn, lúc đó ông Nguyễn đi mua thức ăn cho Vượng Tử, bà Nguyễn trông coi Vượng Tử. Vượng Tử vốn rất hoạt bát và nghịch ngợm, theo các bạn nhỏ mà nhảy nhót lung tung, theo cách nói của bà Nguyễn, trong thời gian một cái chớp mắt, bà đã không thấy cháu ngoại của mình rồi.
Tống Đình Thâm và Nguyễn Hạ lái xe đi tìm khắp nơi, vẫn không hề tìm được.
Các cảnh sát cũng đã xuất phát từ sớm, dù sao đứa bé mất tích, hai mươi bốn tiếng này chính là thời gian vàng, phải cố gắng nắm bắt.
Nguyễn Hạ ngồi ở ghế cạnh tài xế, hoang mang lo sợ, cô thật sự rất muốn bình tĩnh lại, thế nhưng đầu óc của cô hoàn toàn trống rỗng, người ta nói gì, cô rõ ràng có thể nghe được, thế nhưng giống như nghe không hiểu gì cả vậy, cả hai tay đều lạnh lẽo.
Từ khi có chuyện đến bây giờ, Nguyễn Hạ không hề mở miệng nói một câu gì, tuy rằng cô không khóc không phá, thế nhưng trạng thái như vậy càng làm cho Tống Đình Thâm lo lắng hơn.
Gần mười một giờ, Tống Đình Thâm quay đầu xe một cái, lái xe về phía nhà mình.
Nguyễn Hạ nhìn thấy con đường quen thuộc, lúc này mới sững sờ mà hỏi một câu: "Về, về nhà?"
Tống Đình Thâm giơ một bàn tay ra nắm chặt lấy tay cô, nói: "Ừ, về nhà, em cần phải nghỉ ngơi."
Nguyễn Hạ lập tức cuống lên, nói chuyện cũng theo kiểu câu trước và câu sau không khớp nhau: "Không, không được, Vượng Tử vẫn chưa về! Nó không về nhà, chúng ta cũng không về!"
Cô nói một chút thì viền mắt đã đỏ lên, cả người giống như đang nổi bồng bềnh giữa không trung vậy, hai chân mất hết cảm giác, dường như cả người chỉ có cái não là hoạt động.
Tại sao có thể về nhà được chứ!
Vượng Tử còn chưa về!
Tống Đình Thâm giẫm phanh lại, xuất phát từ quán tính, cả người của Nguyễn Hạ nghiêng về phía trước.
Anh mang vẻ mặt nghiêm túc nói: "Em cần phải nghỉ ngơi, đợi đến lúc em đi ngủ, anh sẽ đi tìm thằng bé. Hạ Hạ, em bình tĩnh lại một chút, bây giờ tất cả mọi người đều được điều đi tìm thằng bé, nó cũng rất ngoan ngoãn, em tin anh đi, nó sẽ không có chuyện gì đâu."
Nguyễn Hạ đỏ mắt, gần như nói không ra lời.
Cô rất muốn bình tĩnh, rất muốn trấn định, thế nhưng cô lại không làm được. Lần đầu tiên trong cuộc đời, rốt cuộc cô cũng cảm nhận được, thật ra ý thức và thân thể là tách biệt với nhau.
Ý thức muốn tỉnh táo lại, thế nhưng lại không khống chế được thân thể.
Thậm chí cô còn không dám suy nghĩ nhiều, sợ nghĩ đến tin tức khi mình lướt weibo, sợ nhớ đến bộ phim điện ảnh về việc trẻ con bị lạc đường, chỉ cần một chút thôi, cô cảm thấy mình đã đứng bên bờ vực sụp đổ rồi.
Từ trước cô luôn cho rằng mình không thể nào trở thành một người mẹ đúng nghĩa được, thế nhưng hôm hay cô đã rõ rồi. Trong lúc cô vô thức, đối với cô mà nói thì Vượng Tử đã thành một người vô cùng quan trọng. Cô đột nhiên hiểu được tâm trạng của những người cha người mẹ đánh mất con mình, giống như trời sập xuống vậy, giống như đã đến tận thế vậy, căn bản không thể nào kiên cường, cũng không thể nào lý trí được nữa.
Lý trí còn sót lại của Nguyễn Hạ nói cho cô biết, cô quả thực cần phải tình táo lại, cần phải nghỉ ngơi. Nếu như cô còn bỏ mặc chính mình như vậy, có lẽ còn chưa tìm được Vượng Tử, tinh thần của cô đã bắt đầu sụp đổ rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.