Cho nên, Tống Đình Thâm thật sự là đã uống rượu, nhưng còn chưa đến mức bất tỉnh nhân sự không chút ý thức. Ít nhất trước mắt thì anh ấy vẫn còn tỉnh táo bốn, năm phần. 
Hàm ý uy hiếp của hai chữ phía sau rất nặng, chính là xem Tống Đình Thâm tự bổ não mà suy tính đi. 
Quả nhiên, giây tiếp theo, Tống Đình Thâm vừa rồi còn say đến bất tỉnh nhân sự đã xoay người cực nhanh. Đương nhiên, anh cũng không quên kéo chăn, đắp kín chính mình lại, ý đồ che đậy cái sự thật nào đó. 
Nguyễn Hạ ngồi thẳng người lên, sửa sang lại đầu tóc, nghiêng đầu liếc nhìn Tống Đình Thâm vẫn đang cố gắng giả chết, ha ha hai tiếng rồi nói: “Nếu anh không quá say đến như vậy, vậy uống hết cốc nước mật ong dì pha đi, uống xong rồi ngày mai sẽ không khó chịu như vậy nữa.” 
“Ừ, được rồi.” 
Tống Đình Thâm biết anh không thể tiếp tục giả chết được nữa, chỉ có thể ngại ngùng ngồi dậy, bưng cái chén đặt trên tủ đầu giường lên. 
Kì thật chuyện đã đến lúc này rồi, Nguyễn Hạ cũng không ngốc, cô có thể đại khái đoán được nguyên nhân Tống Đình Thâm không vui vẻ, có thái độ khác thường như vậy là vì sao. 
Tống Đình Thâm cũng không phải là một người không khống chế được cảm xúc của bản thân, trong lòng cô, anh là một người luôn rất bình tĩnh cho dù có gặp phải chuyện gì chăng nữa, “cho dù núi Thái Sơn có sụp đổ trước mắt cũng sẽ không đổi sắc mặt” đại khái là miêu tả người như anh. 
Anh là 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-me-cua-nhan-vat-phan-dien/1119576/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.