Bàng quang của cô cũng sắp vỡ rồi. 
Căn bản là cô không dám rời khỏi phòng bao đi toilet, mấu chốt nhất chính là cũng không có đồng nghiệp nữ nào muốn đi toilet. 
Cô vì an nguy của chính mình thật sự là đã quá liều mạng rồi. 
Bây giờ đã gặp được Tống Đình Thâm rồi thì cô đã có thể yên tâm, mạnh dạn đi đến toilet rồi. Chẳng qua là để cho an toàn thì cô muốn anh cũng đi cùng với mình, muốn anh đứng giữ ở trước cửa toilet nữ để phòng ngừa cô bị người khác trùm bao tải, thả thuốc mê. 
Tống Đình Thâm đi ra khỏi phòng bao cùng Nguyễn Hạ, khi biết cô muốn đi toilet, khóe miệng anh co rút một chút, có chút khó tin hỏi: “Em nhịn đến bây giờ luôn à?” 
Nguyễn Hạ gật đầu: "Anh không đến, em không dám tùy tiện rời khỏi phòng bao." 
Tống Đình Thâm: “……” 
Nguyễn Hạ vội vàng vào toilet, giải quyết vấn đề cá nhân sau đó trang điểm lại, vừa ra đến đã thấy Tống Đình Thâm đang dựa lưng vào tường chờ cô. 
Hai người đứng cách nhau một khoảng, nhìn Tống Đình Thâm, Nguyễn Hạ mới biết bình thường người này đã mang đến cho cô bao nhiêu cảm giác an toàn. 
Cô đi đến trước mặt anh, hơi không thể nhịn được mà chủ động vươn tay ôm lấy eo anh. 
Vốn dĩ cô muốn nói gì đó một chút nhưng lại không biết phải nói cái gì cả. 
Mặc dù cô cùng người này qua lại không lâu, mặc dù bọn họ mở lòng với nhau cũng không được mấy ngày, mặc dù bây giờ anh cái gì cũng không biết. Nhưng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-me-cua-nhan-vat-phan-dien/1119573/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.