Chương trước
Chương sau
Giám đốc phòng tài vụ không hiểu gì, ý là Lê Tĩnh nghỉ làm, nhưng một nhân viên nhỏ nhoi vậy, vì sao Tống Đình Thâm phải trực tiếp nói với bọn họ? Chẳng lẽ giống như lời đồn ở trong phòng sao, Lê Tĩnh và Tống Đình Thâm có quan hệ thân thích? Bình thường cũng không thấy Tống Đình Thâm quan tâm chú ý đến cô ta mà.
Tống Đình Thâm lại nhìn giám đốc phòng nhân sự: "Lần này là công ty đơn phương sa thải Lê Tĩnh, nếu như cô ta đã là nhân viên chính thức, thì theo luật lao động, công ty phải bồi thường bao nhiêu thì bồi thường bấy nhiếu. Tất cả đều cứ làm theo luật pháp."
Lần này, giám đốc hai phòng nhân sự và phòng tài vụ nhìn nhau.
Đây chính là muốn đuổi Lê Tĩnh sao?
Lê Tĩnh kia có tính là đi cửa sau hay không, nếu là như thế, vậy cũng là chuyện đi cửa sau bi ai nhất rồi, thế mà giám đốc tự mình sa thải.
Trong bệnh viện, Lê Tĩnh đang ngủ say trên giường bệnh, môi của cô ta có phần tái nhợt, sắc mặt cũng không tốt lắm, hiện tại giường bệnh cũng rất eo hẹp, hơn nữa cô ta cũng không phải người mắc bệnh nặng gì, cho nên cô ta ở cùng một gian phòng với hai bệnh nhân khác.
“Tuổi cô còn trẻ, vì sao lại nghĩ quẩn như thế chứ?” Bà lão ở giường bên cạnh cũng biết Lê Tĩnh uống thuốc ngủ, bà nhìn Lê Viễn Hàng nói: “Bình thường cậu cũng nên quan tâm đến em gái cậu nhiều một chút, người trẻ tuổi bây giờ thật sự là càng ngày càng thiếu hiểu biết rồi.”
Lê Viễn Hàng cười khổ một tiếng, cầm khăn mặt lau tay cho Lê Tĩnh.
“Ông xã, anh về nghỉ ngơi đi, tối nay em ở đây trông Tiểu Tĩnh cho.” Lê Thái Thái nhìn vẻ mặt mệt mỏi của ông xã nhà mình, muốn nói cô ta không có một chút ý kiến nào với em chồng là điều không thể nào.
Dạo gần đây có ai không bận công việc chứ, chỉ vì một chút chuyện nhỏ liền tự tử, ba mẹ chồng cô ta còn đang đi du lịch nước ngoài, cuối cùng bọn họ cũng chỉ có thể rút ra thời gian giữa trăm công nghìn việc để chăm sóc, lo lắng cho Lê Tĩnh.
Lê Viễn Hàng cũng thấy được sự bất mãn của vợ mình, hắn nhờ bà lão giường bênh cạnh để ý giúp một lát, sau đó cầm tay vợ mình đi ra khỏi phòng bệnh, hai người ra khỏi bệnh viện, lúc này đã là buổi tối, yên tĩnh hơn ban ngày rất nhiều, nhìn thấy xung quanh không có ai, Lê Viễn Hàng mới nói: “Mấy hôm nay em vất vả rồi, anh cũng đang tìm người chăm sóc, phỏng chừng ngày mai đã có thể đến đây giúp đỡ rồi.”
“Em là đang thương anh đấy, hiện tại anh phụ trách mấy hạng phục lớn, ngày nào cũng phải tăng ca đến muộn như vậy, lại không thể nói với ba mẹ, chúng ta cũng chỉ có thể thay nhau đến chăm sóc con bé. Ông xã, anh đừng giấu em, có một số việc không phải em không biết.” Lê Thái Thái cũng tức giận: “Con bé Tiểu Tĩnh căn bản không muốn chết, nó có khống chế lượng thuốc uống, vừa đủ để không an toàn, cũng không chết thật, vậy rốt cuộc con bé muốn làm gì? Muốn gây chuyện gì? Em cũng có quyền được biết chuyện này chứ?”
Nếu như trước đây cô ta rất thích em chồng, vậy thì lần này cảm thấy có chút vi diệu rồi.
Dù sao thì mọi người cũng đều không thích người mang đến phiền phức cho mình.
Lê Viễn Hàng cũng biết không giấu được nữa, hắn trầm mặc một lát, dưới sự truy vấn của vợ mình, hắn chỉ có thể nói: “Anh bảo con bé từ chức, nó không muốn.”
“Vì…” Lê Thái Thái vừa định hỏi vì sao, trong đầu cô ta đã lập tức nhanh chóng lướt qua, cô ta cũng không ngốc, mặc dù chồng cô ta nói không rõ ràng lắm nhưng những tin tức nên lộ cũng đã lộ rồi, vì sao chồng mình lại muốn em chồng từ chức? Không phải em chồng làm việc rất tốt của công ty của Tống Đình Thâm hay sao? Em chồng lại không muốn từ chức, chẳng lẽ con bé lại tự sát chỉ vì một chút chuyện nhỏ này?
Lê Thái Thái không thể tin nổi nhìn chồng của mình, dò hỏi: “Con bé Tiểu Tĩnh với Tống Đình Thâm…”
Có vài lời thật sự không nói ra được.
Lê Viễn Hàng mệt mỏi gật đầu, bên dưới mắt toàn là màu xanh lam, hắn đã không ngủ mấy đêm liền rồi, tinh thần của hắn cũng đã đến cực hạn rồi.
“Trời ơi.” Lê Thái Thái dựa lưng vào tường, rất lâu sau mới tỉnh táo lại: “Tống Đình Thâm đã có vợ con rồi mà!”
Dưới quan niệm của cô ta, đừng nói là thích người đàn ông đã có vợ rồi, chỉ trong việc kết giao bình thường thôi cũng đã phải né được thì né, dù sao thì người ta cũng có gia đình rồi.
Hiện tại em chồng không chỉ thích Tống Đinh Thâm, lại còn tự tử vì Lê Viễn Hàng muốn con bé rời khỏi Tống Thị? Thế này cũng quá cực đoan rồi.
Sau khi Lê Thái Thái tỉnh táo lại: “Vậy Tống Đình Thâm thì sao?”
Hỏi được câu này, bản thân cô ta cũng thấy mình buồn cười.
Tống Đình Thâm có bà xã xinh đẹp, con trai đáng yêu, sao mà anh có thể đần độn đến mức hủy hoại gia đình mình cùng Lê Tĩnh.
Cho dù Tống Đình Thâm không chịu nổi cô đơn đi tìm tình nhân, anh có tìm ai cũng không tìm đến Lê Tĩnh.
“Vậy anh định làm thế nào?” Lê Thái Thái nhìn về phía ông xã nhà mình: “Bởi vì Tiểu Tĩnh tự sát, cho nên anh không bắt con bé từ chức nữa? Nếu như anh định như thế, em sẽ phải dội nước lạnh cho anh rồi, nếu như con bé có thể nghĩ đến chuyện tự sát để ép anh, nói không chừng sau này còn làm ra được chuyện cực đoan hơn nữa. Đến lúc đó lại càng không thể cứu vãn được.”
Lê Viễn Hàng mệt mỏi vuốt vuốt mũi: “Anh biết chứ, anh sẽ nói chuyện với Tiểu Tĩnh, ngoài ra, anh sẽ gọi điện cho chú Tống, từ chức cho Tiểu Tĩnh.”
“Vì sao con bé lại có ý với Tống Đình Thâm?” Lê Thái Thái vẫn có chút không tin nổi: “Tống Đình Thâm có vợ có con, không phải con bé không biết, nó muốn làm cái gì? Chẳng lẽ nó muốn ở bên Tống Đình Thâm hay sao?”
Thật sự là không dạy bảo nổi, nếu như là người khác, Lê Thái Thái còn có thể mắng vài câu không có đạo đức không biết xấu hổ nhưng hiện tại người muốn làm con giáp thứ mười ba này lại là em chồng mình, cô ta cũng đâu thể nói được gì.
“Đừng nói chuyện này nữa.” Lê Viễn Hàng kéo tay cô ta: “Em cứ coi như không biết gì hết, đừng để Tiểu Tĩnh phát hiện.”
Lễ Thái Thái âm thầm kêu gào một tiếng, em chồng có thể làm ra được chuyện này, bọn họ còn phải giữ gìn tự tôn của nó, thật đúng là…
Ngày hôm sau, Lê Tĩnh đã tỉnh lại, rửa ruột là một chuyện rất khó chịu, cô ta ngơ ngác ngồi trên giường bệnh, bà lão ở giường bên cạnh nói chuyện với cô ta, cô ta cũng không phản ứng lại.
Cũng không biết cô ta ngồi ngây ra bao lâu, điện thoại trong tay cô ta vang lên.
Lê Tĩnh có chút không dám nhận điện thoại.
Thật ra mãi cho đến lúc này, đầu óc cô ta vẫn luôn lộn xộn, cô ta không muốn từ chức, không muốn rời khỏi Tống Thị, cô ta muốn đứng nhìn Tống Đình Thâm từ ra, cô ta cũng hết cách rồi, có một ngày thật sự thấy trong lòng phiền muộn, liền bất ngờ bắt gặp một người bạn cùng câu lạc bộ ở trường đại học, sau đó nói về chuyện này, đương nhiên cô ta bỏ bớt rất nhiều chi tiết, người kia liền nói với cô ta, trước mắt anh trai thì cô ta mãi mãi vẫn là trẻ con mà thôi, có rất nhiều cách giải quyết, một khóc hai quậy ba thắt cổ, nhất định anh trai cô ta sẽ thỏa hiệp.
Cô ta cũng không khóc, không gây sự, cũng không biết vì sao lại nghĩ đến chiêu tự sát này.
Lúc ấy cô ta dùng một hơi uống thuốc, mục đích thật sự là muốn hù dọa anh trai cô nhưng một giây đồng hồ trước khi mê man, cô ta quả thật rất sợ, không biết mình có thật sự khống chế được số lượng thuốc hay sao? Không biết mình có chết thật hay không? Khoảnh khắc cô ta tỉnh lại, trong bệnh việc chỉ toàn mùi thuốc khử trùng, cùng với cảm giác không có chút sức lực nào, mãi cho đến hiện tại cô ta nhớ lại toàn bộ.
Lê Tĩnh sợ mình sẽ nhận được điện thoại của người kia, mặc dù người khác cũng không có ý dẫn dắt cô ta tự sát… Nhưng về mặt tâm lí, cô ta có sự sợ hãi không nói nên lời.
Ở một bên khác, cô gái thấy Lê Tĩnh không nhận điện thoại, liền nói với người đàn ông ngồi đối diện: “Cô ta không chết, có thể là sau khi tỉnh lại thấy sợ hãi, không nhận điện thoại của tôi. Về sau có thể tôi cũng không cách nào tiếp cận được cô ta.”
Người đàn ông cúi đầu xem đồng hồ, bình tĩnh lạ thường lên tiếng: “Biết rồi.”
Có điều quả thật là đáng tiếc.

Sau khi làm mẹ Nguyễn Hạ mới biết được gần đây làm cha mẹ có con đi học nhà trẻ khó khăn tới mức nào.
Ai có thể nói cho cô biết, vì sao nhà trẻ lại có nhiều hoạt động như vậy không? Các thể loại họp phụ huyenh… Hơn nữa, trên cơ bản đều sắp xếp vào thời gian làm việc, dù sao hai ngày nghỉ thì nhà trẻ cũng nghỉ, cũng may hiện tại cô không phải đi làm, Tống Đình Thâm lại là giám đốc công ty, có thể tự do sắp xếp thời gian, nếu như là ba mẹ đều phải đi làm, phỏng chừng sẽ rất đau đầu, dù sao đưa con đi nhà trẻ, một mặt là muốn con trẻ có thể tiếp xúc với nhiều người, học tập được nhiều điều, mặt khác là để bọn họ không cần tốn quá nhiều thời gian để chăm sóc con nhỏ, có thể chuyên tâm làm việc kiếm tiền.
Đương nhiên chuyện này cũng không trách nhà trẻ được, Nguyễn Hạ chỉ cảm thấy mỗi người trong thế giới này đều quá bận rộn, bận rộn làm việc, bận rộn kiếm tiền, mà vốn dĩ mong muốn của nhà trẻ cũng là muốn trẻ nhỏ có thể khỏe mạnh trưởng thành, có ba mẹ đồng hành, tất nhiên trẻ con sẽ càng thấy vui hơn.
Vượng Tử rất thích các hoạt động của nhà trẻ, cậu mặc áo choàng tắm cho trẻ con, còn chưa buộc dây lưng lại đã chạy đến trước mặt Nguyễn Hạ, ngửa đầu nhìn cô, vẻ mặt mong chờ hỏi: “Mẹ ơi, mấy ngày nữa mẹ với ba sẽ cùng đến nhà trẻ phải không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.