Chương trước
Chương sau
Tống Đình Thâm suy nghĩ một lúc rồi nói: "Em có suy nghĩ như vậy là điều hiển nhiên, dù sao người ta mở công ty cũng không phải là để làm từ thiện, đứng ở góc độ của em xem xét thì cho nhân viên công ty một ít phúc lợi là đều nên làm nhưng cũng phải nằm trong một giới hạn nào đó thôi. Em vẫn muốn tiếp tục ở lại đó sao?"
Nguyễn Hạ do dự nói: "Để em thử lại lần nữa xem, nào đâu có chuyện mới đi làm ngày đầu mà đã từ chức."

Ngày hôm sau, Tống Đình Thâm không đưa Nguyễn Hạ đi làm, anh vừa tới công ty, trợ lý Trần đã đến báo cáo lịch trình công việc của hôm nay.
Đột nhiên, trợ lý Trần nghĩ đến giám đốc Tống nhà mình và anh trai của Lê Tĩnh là bạn bè lâu năm, hơn nữa hôm qua anh trai Lê Tĩnh còn tới đây, lập tức nói: "Giám đốc Tống, Lê Tĩnh phòng tài vụ xin nghỉ một tuần."
Loại chuyện nhân viên bên dưới xin nghỉ phép, chắc chắn Tống Đình Thâm sẽ không bao giờ hỏi, cũng không phải nói với anh, ngay từ đầu trợ lý Trần cũng đang phân vân không biết có nên nói hay không nhưng nghĩ đến mối quan hệ giữa Tống Đình Thâm và Lê Viễn Hàng, anh ta cảm thấy cần phải nhắc đến một chút.
Tống Đình Thâm sửng sốt một chút: "Xin nghỉ phép sao?"
"Vâng, hình như là người nhà của cô ấy nhờ người xin phép hộ, chắc là cô ấy bị ốm."
Tống Đình Thâm ừ một tiếng: "Được rồi, tôi đã biết."
Cho đến khi trợ lý Trần ra ngoài, Tống Đình Thâm cầm điện thoại di động lên nhưng rốt cuộc vẫn không bấm gọi Lê Viễn Hàng, anh cũng không quan tâm Lê Tĩnh như thế nào, chẳng qua là là bây giờ xảy ra chuyện như vậy, anh vẫn nên giả vờ như cái gì cũng không biết, tin tưởng Lê Viễn Hàng sẽ xử lý tốt việc này.
Tống Đình Thâm cũng chẳng để ý tới vấn đề đó nhưng buổi chiều lại nhận được một cuộc điện thoại từ một người bạn khác.
Vừa nghe máy, lập tức nghe được tiếng của Dương Siêu nói: "Lão Tống, nhà lão Lê hình như xảy ra chuyện lớn, vợ tôi và vợ lão Lê rất thân thiết nên nghe nói em gái lão Lê tự tử."
Đột nhiên Tống Đình Thâm ngẩn ra: "Cái gì?"
Dương Siêu thở dài: "Sau khi nghe xong tôi cũng rất kinh ngạc nhưng hình như lão Lê không muốn lộ ra, nói cho cùng đây cũng không phải là chuyện tốt, em gái cậu ta uống thuốc ngủ, cũng may là uống không nhiều, nên rửa ruột là cứu được mạng, lần trước gặp con bé, rõ ràng tính tình nó rất là vui tươi, hoạt bát, tuổi còn trẻ như vậy mà làm sao đã nghĩ quẩn rồi, haiz, thật sự là bực mình, lúc tôi bằng tuổi con bé, làm sao sẽ còn có tâm trạng và thời gian nghĩ đến chuyện công việc ở bên ngoài, lão Tống, cậu nói xem chúng ta có phải nên đến thăm hỏi hay không?"
Tống Đình Thâm im lặng một lát, trả lời: "Không cần đâu, nếu lão Lê đã không muốn lộ ra ngoài, khẳng định cũng không muốn chúng ta biết, cậu ấy sẽ xử lý tốt thôi."
"Cậu nói cũng đúng." Dương Siêu cảm khái một câu: "May là không có việc gì, không thì..."
Đúng vậy, may là không có việc gì.
Có điều Tống Đình Thâm cũng có thể dự liệu trước được, sau chuyện của Lê Tĩnh, anh và Lê Viễn Hàng sẽ không còn như trước được nữa.
Buổi tối, Nguyễn Hạ có thể cảm thấy Tống Đình Thâm vô cùng im lặng, chẳng lẽ trong công việc xảy ra vấn đề gì sao? Hình như cũng không phải, chẳng lẽ là về cuộc sống ư?
Suy nghĩ kỹ một chút, cuộc sống của Tống Đình Thâm không phải là chỉ có gia đình nhỏ này sao?
Xuất phát từ sự quan tâm đến Tống Đình Thâm, Nguyễn Hạ pha một cốc sữa bò, đi đến phòng làm việc của anh thì phát hiện Tống Đình Thâm đang ngẩn người, mãi cho đến khi cô lên tiếng, anh mới hồi phục tinh thần lại.
Nguyễn Hạ đặt cốc sữa lên bàn, nhịn không được hỏi một câu: "Có phải là công việc gặp vấn đề gì không? Em cảm thấy từ lúc về nhà đến bây giờ anh cứ không yên lòng vậy."
Tống Đình Thâm lắc đầu: "Không phải."
"Vậy thì là chuyện gì?" Nguyễn Hạ nhẹ nhàng nói: "Mặc dù em cũng không nhất định có thể giúp anh đưa ra chủ ý gì hay nhưng nói ra thì trong lòng sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn, kìm nén cũng không tốt đâu."
Nghe Nguyễn Hạ nói vậy, Tống Đình Thâm im lặng, Nguyễn Hạ cũng rất kiên nhẫn chờ anh nói.
Sau một lúc lâu, Tống Đình Thâm mới chậm rãi nói: "Em còn nhớ rõ nhân viên tên Lê Tĩnh ở công ty anh không? Ngày đó anh uống say về nhà, em còn giúp anh nghe điện thoại của cô ta."
Nguyễn Hạ hồi tưởng lại một chút, lập tức nhớ ra người này: "Là em gái Lê Viễn Hàng đúng không?"
Cô vẫn còn có chút ấn tượng, cô bé này dường như yêu Tống Đình Thâm, hồi đấy gọi điện thoại hình như cũng là muốn cô hiểu lầm không phải sao.
Lúc đó cô và Tống Đình Thâm là nước sông không phạm nước giếng, cũng không chẳng để người này trong lòng.
Tống Đình Thâm cảm thấy khó có thể mở lời.
Thấy anh có vẻ khó khăn, Nguyễn Hạ chủ động nói với anh: "Nếu như em đoán không nhầm thì hình như cô ta thích anh, cho nên, anh đang phiền não vì cô ta sao?"
Nguyễn Hạ tin tưởng, với nhân phẩm của Tống Đình Thâm, anh và Lê Tĩnh tuyệt đối sẽ không có quan hệ gì, như vậy, tất nhiên là Lê Tĩnh đã làm chuyện gì đó, khiến Tống Đình Thâm phiền não.
Tống Đình Thâm lại hiểu sai ý của Nguyễn Hạ, anh nhìm chăm chú vào mắt của cô, vô cùng nghiêm túc nói: "Em hiểu lầm rồi, anh và cô ta ngoại trừ mối quan hệ ông chủ và nhân viên ra thì chẳng có mối quan hệ nào khác, cô ta là em gái Lê Viễn Hàng, anh sẽ không thể nào thích cô ta, đương nhiên, cho dù cô ta không phải là em gái của hắn, anh cũng sẽ không thích cô ta."
Nếu là lúc trước, Nguyễn Hạ mà hiểu lầm mối quan hệ của anh và Lê Tĩnh, chắc chắn anh sẽ không vội vàng giải thích đâu, lúc này thấy Nguyễn Hạ hiểu lầm ý của anh, anh không thể kiềm chế được mà giải thích một hồi.
"Em biết." Nguyễn Hạ gật đầu: "Anh hiểu lầm ý em rồi, em biết anh không thích cô ta, được rồi, vậy là cô ta đã làm chuyện gì khiến anh phiền não vậy?"
Tống Đình Thâm thở dài: "Cô ta tự sát, anh cũng biết có phải là vì anh hay không nhưng khả năng này là rất lớn, bởi vì trước đó anh và lão Lê đã nói qua chuyện cô ta thích anh, lúc ấy hy vọng hắn có thể giải quyết được. Hôm qua, lão Lê cũng tới công ty, nhìn dáng vẻ và lời nói của hắn, đoán chắc là hắn ép Lê Tĩnh xin nghỉ việc."
Nguyễn Hạ kinh ngạc không thôi, mãi vẫn chưa hoàn hồn lại: "Cho nên cô ta có thể dưới sự kích động đó mà lựa chọn tự sát?"
Đây là cái hành động quỷ gì vậy?
Rõ ràng lần trước gặp Lê Tĩnh, nhìn cô ta không giống như người có thể làm những chuyện ngu ngốc như vậy, hơn nữa, Lê Tĩnh và Tống Đình Thâm chẳng có quan hệ gì, ngay cả sự mờ ám giữa hai người cũng không, vậy thì có cái gì mà phải tự tử?
"Không biết nữa, nhưng khả năng đó là rất lớn."
"Vậy cô ta suy nghĩ cũng quá tiêu cực rồi." Nguyễn Hạ cảm khái: "Vậy cứu được không?"
"Cứu được rồi."
Nguyễn Hạ rốt cuộc cũng hiểu rõ Tống Đình Thâm đang phiền não về cái gì: "Anh sợ chuyện này sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ của mình và Lê Viễn Hàng phải không?"
"Ừ."
"Vậy anh định làm gì? Nếu như cô ta bởi vì không muốn nghỉ việc mà tự sát, người này suy nghĩ rất tiêu cực." Nguyễn Hạ rất công bằng mà đánh giá: "Rất có thể cô ta tự sát để uy hiếp anh cô ta, đương nhiên cũng có thể là cảm thấy sống cũng không còn ý nghĩa gì nữa thì tự sát nhưng cho dù là kiểu gì, em cảm thấy như vậy quá tiêu cực rồi, có chút đáng sợ."
Tống Đình Thâm cũng rất tán đồng với suy nghĩ này của Nguyễn Hạ: "Anh biết, sau này anh và lão Lê chắc không còn được như trước nữa rồi."
Đây là một chuyện rất đáng tiếc, trong giọng nói của Tống Đình Thâm mang theo sự phiền muộn và tiếc nuối, Nguyễn Hạ cũng có thể nghe ra, dù sao anh và Lê Viễn Hàng cũng là bạn thân lâu năm, đời người có được mấy người bạn như vậy đâu, đặc biệt là những người ở vị trí như anh, anh cũng sẽ rất coi trọng tình bạn đó.
Thật ra loại chuyện này xảy ra với ai, cũng đều rất khó giải quyết, Tống Đình Thâm có thể làm được gì đây?
Quan hệ của anh và Lê Viễn Hàng tốt như vậy, Lê Tĩnh lại còn là em gái Lê Viễn Hàng, bây giờ còn không biết có phải vì anh mà cô ta tự sát hay không nữa.
Ngay cả khi Nguyễn Hạ thử đứng ở góc độ của Tống Đình Thâm cũng cảm thấy rất đau đầu, dù sao chuyện này còn ảnh hưởng đến người bạn thân nhiều năm, dù cho xử lý như thế nào cũng đều cảm thấy không phù hợp.
Tống Đình Thâm nhìn Nguyễn Hạ: "Em không cần lo lắng cho anh, sở dĩ anh phiền não, cũng không phải bởi vì không biết nên làm thế nào, mà là tiếc sau này anh và Lê Viễn Hàng sẽ không còn như trước nữa."
"Anh tất nhiên coi trọng tình bạn này với Lê Viễn Hàng nhưng cũng sẽ không mù quáng, tin tưởng rằng lão Lê cũng sẽ hiểu được, nếu như bởi vì chuyện này mà hai người xa lánh nhau, anh cũng không phải là không thể chấp nhận được, ngày mai, anh sẽ nói phòng nhân sự, công ty sẽ đơn phương sa thải Lê Tĩnh."
Sa thải Lê Tĩnh ngay trong lúc mấu chốt này?
Cho dù là Nguyễn Hạ cũng nhịn không được trong lòng thắp một cây nến cho cô gái này, mặc dù đây là thế giới của một quyển tiểu thuyết nhưng dường như cho tới bây giờ Tống Đình Thâm chưa từng OOC, cũng phải thôi, một người đàn ông thành đạt hơn ba mươi tuổi làm sao có thể bởi vì một cô gái dùng thủ đoạn tự sát để uy hiếp dọa sợ, Nguyễn Hạ không khỏi nghĩ, Lê Tĩnh có thể bất chấp uống thuốc tự sát, vậy rốt cuộc là cô ta muốn có kết quả như thế nào đây?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.