Càng nhìn thì càng thấy tình cảm của bọn họ rất tốt, Nguyễn Hạ càng vui vì quyết định lúc đó của mình. Tống Đình Thâm có thể sống sót thật sự là một chuyện rất tốt, cho dù là đối với cô hay là đối với Vượng Tử. Tống Đình Thâm ôm Vượng Tử đi về phía xe, anh mở cửa rồi ngồi vào trong. Bây giờ Vượng Tử cảm thấy hơi bài xích đối với ghế dựa an toàn dành cho trẻ em, dưới cái nhìn của cậu thì đây là chỗ ngồi dành cho em bé, cậu đã bốn tuổi rồi, cũng sắp được lên lớp chồi luôn, tại sao cậu còn phải ngồi ở chỗ này chứ. "Ba ơi, con không muốn ngồi cái này..." Vượng Tử vặn vẹo thân thể mập mạp của cậu, quyết định muốn tranh thủ quyền lợi cho mình. Tống Đình Thâm là người cha hiền hậu, thế nhưng trước những vấn đề liên quan đến nguyên tắc thì anh lại là một người cha nghiêm khắc: "Không được." Anh bắt buộc Vượng Tử phải ngồi trên ghế trẻ em, còn thắt đai an toàn cho cậu, làm xong thì anh mới cảm thấy hài lòng. Vượng Tử bất mãn: "Những người bạn khác trong lớp con không ngồi cái này khi ở trên xe." "Đó là bởi vì ba mẹ của các bạn ấy quá lớn gan." Trong vấn đề thế này, Nguyễn Hạ đương nhiên sẽ đứng cùng một phía với Tống Đình Thâm, tuyệt đối sẽ không tồn tại tình huống một người diễn vai chính diện, một người diễn vai phản diện. Bọn họ nhất trí đối ngoại, ngoại này chính là Vượng Tử: "Ba mẹ chỉ muốn con được an toàn, lẽ nào con muốn lúc ba mẹ lái xe mà còn phải phân tâm chú ý đến con hay sao? Vượng Tử, chuyện khác thì còn có thể thương lượng, chuyện này thì không được." Vượng Tử à một tiếng: "Vậy chừng nào con mới không phải ngồi cái này nữa?" "Xem tình hình." Vượng Tử: "..." Tống Đình Thâm khẽ sờ cái đầu nhỏ của Vượng Tử: "Mẹ con nói đúng, phải nghe lời mẹ biết không." Vượng Tử bĩu môi: "Bây giờ ba mẹ chơi thân với nhau quá rồi, hai người đều trách móc con." Năng lực bày tỏ của trẻ con còn rất hữu hạn, thế nhưng cho dù là Tống Đình Thâm hay là Nguyễn Hạ đều biết lời nói này của Vượng Tử có ý gì. "Chơi thân" trong miệng cậu có nghĩa là "quan hệ tốt". Tống Đình Thâm và Nguyễn Hạ đều không phản bác câu nói này, hai người lớn không hẹn mà cùng nhau đổi đề tài, hai người trăm miệng một lời nói: "Hôm nay Vượng Tử đi nhà trẻ có vui không?" Lực chú ý của Vượng Tử quả nhiên rất dễ bị dời đi, cậu bắt đầu chia sẻ những chuyện nhỏ trong nhà trẻ hôm nay cho ba mẹ mình nghe. Cậu khua tay múa chân kể, Nguyễn Hạ đang lái xe, thỉnh thoảng cũng sẽ nghe một chút, còn Tống Đình Thâm thì kiên nhẫn lắng nghe, lúc Vượng Tử cần sự đáp lại thì anh cũng không hề ậm ờ cho qua chuyện. "Mẹ ơi, hôm nay mẹ có thi được một trăm điểm không?" Trong cái đầu nhỏ của Vượng Tử không chứa được quá nhiều thứ, thế nhưng cậu vẫn nhớ là hôm nay mẹ phải đi thi, sau khi cậu nhớ ra bèn hỏi với vẻ quan tâm. Nguyễn Hạ đang lái xe vào trong bãi đậu xe, Tống Đình Thâm không muốn cô bị phân tâm nên chủ động trả lời thay cô: "Hôm nay mẹ biểu hiện vô cùng tốt, đạt được một trăm điểm, hơn nữa còn được hạng nhất, vậy nên hôm nay chúng ta đi ăn cơm ở ngoài để chúc mừng cho mẹ." Trọng điểm mà Vượng Tử chú ý hiển nhiên rất kỳ quái, cách suy nghĩ lúc này của cậu, cho dù là người đã ở chung bốn năm như Tống Đình Thâm vẫn không đoán ra được, giống như lúc này, cậu lập tức hỏi: "Sao ba biết được?" Tống Đình Thâm hơi sửng sốt: "Mẹ gọi điện thoại cho ba." Vượng Tử quả nhiên bắt đầu ghen tỵ, cậu lẩm bẩm hai tiếng: "Mẹ gọi điện thoại cho ba mà không gọi cho con." Đây là trọng điểm sao? Hiển nhiên ở trong lòng một đứa bé thì đây chính là trọng điểm. Sau khi xuống xe, Nguyễn Hạ bảo đảm mãi với cậu rằng, sau này nhất định cũng sẽ gọi điện thoại cho cậu, tuyệt đối không quên cậu nữa, lúc này Vượng Tử mới vừa lòng. Cậu ôm cổ Nguyễn Hạ, hỏi: "Mẹ, mẹ thích ba hơn hay là thích con hơn?" Nguyễn Hạ bất đắc dĩ: "Thích con và thích ba luôn, không được sao?" Thì ra trẻ con cũng sẽ ghen ư? Cho dù người kia chính là ba của mình. "Không được, mẹ phải thích con nhất, ba phải xếp ở phía sau cơ." Nhóc mập mạp vô cùng muốn làm số một trong lòng mẹ, không muốn làm thứ hai. Tống Đình Thâm: "..." Cho dù bởi vì chuyện này mà Vượng Tử đã ghen một hồi, thế nhưng cậu cũng nhanh chóng quên mất. Một nhà ba người vui vẻ ăn hết bữa cơm, hương vị của nhà ăn này không tệ, nếu không phải Nguyễn Hạ đã ngăn cản thì Vượng Tử ước gì có thể ăn hết cả một bàn thịt nướng này luôn. Cậu rất thích ăn thịt, không thích ăn rau, thịt trên người cậu và cánh tay như củ sen kia quả thực không hề oan uổng chút nào mà. Sau khi cơm nước xong, Nguyễn Hạ nhìn thấy đối diện nhà ăn có một siêu thị bán rau củ quả, chỉ là trên con đường này không có chỗ đậu xe, thế nên cô nói mua trái cây xong thì lái xe về nhà. Tống Đình Thâm và Vượng Tử không có ý kiến gì, không cần Nguyễn Hạ phải mở miệng, thân là đàn ông thì đương nhiên phải tự giác đi theo để xách đồ phụ rồi. Bình thường lúc đi bộ qua đường, Tống Đình Thâm đều ôm Vượng Tử. Tuy rằng Vượng Tử rất ngoan nhưng dù sao thì cậu cũng còn là một đứa bé. Lúc này đúng lúc là đèn xanh dành cho người qua đường, Tống Đình Thâm ôm Vượng Tử chuẩn bị đi về phía bên kia đường, Vượng Tử đột nhiên dùng quả đấm nhỏ của mình đập vào cánh tay của Tống Đình Thâm... Tống Đình Thâm nhẹ nhàng nói: "Sao vậy?" Vượng Tử chỉ Nguyễn Hạ đang ở một bên mà nói: "Ba nắm tay mẹ, qua đường lớn rất nguy hiểm." Nguyễn Hạ vội vàng nói: "Mẹ đi sát bên cạnh ba là được rồi." Vượng Tử tức giận, cậu lặp lại một lần nữa, giống như một ông cụ non vậy, nói với vẻ rất nghiêm túc: "Qua đường lớn rất nguy hiểm, ba nắm tay mẹ đi!" Trong lúc Nguyễn Hạ còn đang suy nghĩ phải gạt cậu thế nào, Tống Đình Thâm đột nhiên cầm lấy tay cô, lòng bàn tay của anh dường như có một lớp chai, xúc cảm ấm áp truyền đến làm cho cả người cô đều bối rối. Tống Đình Thâm một tay ôm Vượng Tử, một tay nắm lấy cô, mắt anh nhìn thẳng, chân bước ung dung về phía con đường bên kia. Nguyễn Hạ ngơ ngác nhìn anh, lại cúi đầu nhìn hai bàn tay đang nắm lấy nhau kia, không biết tại sao tim cô đột nhiên đập nhanh hơn, ngay cả việc mình đang muốn nói gì mà cô cũng chẳng thể nhớ ra được nữa. Anh có ý gì? Mãi cho đến lúc anh buông tay cô ra, một nhà ba người đi vào siêu thị rau củ quả, Nguyễn Hạ vẫn còn đang choáng váng. Một mặt cô muốn thuyết phục bản thân mình là đừng có tưởng bở, dù sao lúc đó phải qua đường lớn, Tống Đình Thâm không muốn lãng phí thời gian nên dưới sự thúc giục của Vượng Tử thì nắm lấy tay cô... Mặt khác xuất phát từ trực giác của phụ nữ thì hình như không phải vậy. Cô có nên tưởng bở một lần không? Nguyễn Hạ miễn cưỡng khôi phục lại sự bình tĩnh, nghĩ thầm dù sao thì không phải là cô chưa bao giờ yêu đương, cho dù cô thật sự có một chút mập mờ với Tống Đình Thâm thì cô cũng không nên rối bời như vậy. Sau khi xây dựng lại tâm lý của mình, Nguyễn Hạ bắt đầu nghiêm túc chọn lựa trái cây, Tống Đình Thâm rất tự giác lấy bóp ra rồi quẹt thẻ trả tiền. Cũng may trong tay Tống Đình Thâm cầm bao trái cây nên lúc quay lại bãi đậu xe, Vượng Tử cũng không bảo anh nắm tay Nguyễn Hạ nữa, dù sao thì cậu cũng thấy là ba không còn tay để nắm tay mẹ nữa. Nguyễn Hạ đi theo sau anh, nhìn thân thể cao lớn đó, vào lúc này thì trời vẫn chưa tối hẳn, không biết ánh sáng đang chiếu xuống người anh là ánh nắng chiều vẫn còn đang ở lại hay là đèn đường nữa, làm cho anh giống như một nhân vật bước ra từ trong phim ảnh vậy. Tống Cẩm Lý thật sự rất biết quấy nhiễu lòng người. Chính anh thì vô cùng bình tĩnh và tự nhiên, còn cô chỉ vì một cái nắm tay mà lòng đã rối như tơ vò, thế thì không được, giống như cô yếu lắm vậy. Điều Nguyễn Hạ không biết là Tống Đình Thâm cũng không hề bình tĩnh như những gì mà anh đang biểu hiện ra. Anh cũng không biết tại sao mình lại đột nhiên nắm lấy tay cô, ngay cả bản thân anh cũng chẳng thể nào tìm ra một lý do mạnh mẽ và đủ sức thuyết phục, đại khái là một sự xúc động hiếm thấy, không có tại sao hết, chỉ là anh muốn làm vậy mà thôi. Hơn ba mươi năm trong đời mình, làm điều gì thì anh cũng phải suy nghĩ đến toàn cục, không dám đi sai một bước. Giờ phút này, anh không muốn nghĩ đến chuyện làm vậy sẽ gây ra hậu quả gì, không muốn nghĩ đến việc sáng mai tỉnh lại có cảm thấy hối hận hay không. Trên đường trở về, nhờ có Vượng Tử, cậu bé lắm lời mà chuyện hai người Tống Đình Thâm và Nguyễn Hạ đột nhiên ít nói hẳn đi không có vẻ gì là đột ngột cho lắm. Tên nhóc này còn không biết bầu không khí giữa ba mẹ mình kỳ quái đến mức nào. Trong thế giới của người trưởng thành thì làm gì cũng phải suy nghĩ đến mặt mũi, Nguyễn Hạ rất muốn lớn tiếng dò hỏi Tống Đình Thâm tại sao lại muốn nắm tay mình? Thế nhưng cảnh tượng như vậy, câu hỏi như vậy, ngay cả trong phim thần tượng bây giờ cũng đã từ từ biến mất... Có thể thấy được ngay cả đại chúng cũng không còn muốn xem tình tiết như vậy nữa, nó có vẻ quá ngây thơ rồi. "Mẹ ơi, có phải là mẹ sẽ đi làm mỗi ngày giống ba hay không?" Vượng Tử đột nhiên mở miệng hỏi. Nguyễn Hạ vội vàng hoàn hồn: "Ừ..." Cô dừng một chút, tuy rằng không chỉ mặt gọi tên nhưng câu nói tiếp theo lại đang hỏi Tống Đình Thâm: "Vậy, vậy công ty kia không có vấn đề gì chứ?" Tống Đình Thâm nhìn vào gáy của cô: "Tôi đã bảo trợ lý đi tìm hiểu rồi, bây giờ thì không có vấn đề gì, em có thể đi làm thử xem, nếu đi làm mà không thấy vui thì em có thể từ chức bất cứ lúc nào."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]