Tống Đình Thâm đã tỉnh, vừa mới đánh răng rửa mặt xong, thì nghe thấy tiếng gõ cửa, hơn nữa còn là giọng của con trai anh. Sớm như vậy mà đã dậy rồi? Tống Đình Thâm không nhanh không chậm đi tới mở cửa, lúc vừa mở, lại chỉ thấy mỗi con trai mập mạp của mình đứng ngoài, không thấy Nguyễn Hạ đâu. Con trai bảo bối ôm chân anh, nhóc mập mạp nhíu mày một cái, sợ hãi bẹp miệng, nước mắt cũng sắp rớt xuống rồi. Tống Đình Thâm khẩn trương ôm cậu, hỏi: "Mẹ con đâu?" Vượng Tử không nhịn được, ôm cổ Tống Đình Thâm khóc to: "Ba, mẹ sắp chết rồi!" Vượng Tử khóc rất nhiều, cậu chỉ biết mẹ chảy máu, còn rất khó chịu nữa, đây không phải là sắp chết thì là cái gì? Cậu cũng chưa bao giờ bị chảy máu nhiều như vậy, trước kia ở nhà trẻ không cẩn thận cắt vào ngón tay, mới chỉ chảy chút xíu máu, cậu cũng đã cảm thấy rất đau rồi, vậy mẹ thì sao? Mẹ lại nghĩ cậu là trẻ con nên không chịu nói cho cậu biết... Sắc mặt Tống Đình Thâm thay đổi, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Vượng Tử, không nên nói lung tung, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?" Hôm qua Nguyễn Hạ còn rất tốt mà, chẳng lẽ lại sinh bệnh rồi? Chắc là như vậy. Anh vừa ôm Vượng Tử dỗ dành vừa đi sang phòng bên cạnh, muốn đi xem rốt cuộc là chuyện như thế nào, lúc Vượng Tử đi ra, cửa đã đóng lại, anh cũng không có thẻ quẹt cửa, không còn cách nào khác chỉ có thể gõ cửa. Vượng Tử thút tha thút thít trả lời: "Trên giường... mẹ chảy rất nhiều máu và còn rất khó chịu nữa." Tống Đình Thâm nghe xong câu này thì lập tức biết chuyện gì xảy ra. Dù sao anh cũng là một người đàn ông trưởng thành, không kể đến trên lớp giáo viên môn sinh học cũng đã giảng dạy rồi, bây giờ quảng cáo băng vệ sinh cũng không hề ít, là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi có IQ tốt, không thể nào không nhận ra điều bình thường như thế, Nguyễn Hạ chắc là... đến tháng. Nguyễn Hạ vẫn đang bị tiêu chảy ngồi trong toilet, nghe thấy có tiếng gõ cửa, nghĩ rằng chắc là Tống Đình Thâm, lập tức mở điện thoại ấn vào ứng dụng Wechat, nhắn cho anh một tin: "Tôi không sao, anh cứ dẫn Vượng Tử đi ăn sáng đi, lát nữa tôi sẽ đến." Tống Đình Thâm nhận được tin nhắn này thì yên tâm hơn nhiều, anh ôm Vượng Tử trở lại phòng mình, thấy gương mặt mập mạp của Vượng Tử vẫn còn thút thít khóc, anh dỗ dành nói: "Mẹ sẽ không chết, Vượng Tử, còn đừng lo lắng, chỉ là người mẹ con có chút khó chịu thôi, tí nữa ba sẽ giải thích cho con có được không? Con cứ ngồi đây xem ti vi, chúng ta đợi mẹ cùng đi ăn sáng được không? Nếu con đói bụng, trên bàn có bánh mì, con ăn tạm một ít nhé!" Vượng Tử nức nở hỏi: "Thật sao?" Tống Đình Thâm gật đầu: "Ba đã bao giờ nói dối con chưa, con cứ yên tâm, mẹ không có việc gì cả." Lúc này Vượng Tử mới yên tâm nhưng vẫn có chút khó chịu, cậu ngoan ngoãn ngồi trên ghế sa-lông, không làm phiền ba và mẹ đang nhắn Wechat. Mặc dù Tống Đình Thâm đoán được là Nguyễn Hạ đến tháng nhưng từ trong lời nói của Vượng Tử anh có thể phân tích được, lúc này cô cũng không hề dễ chịu. Trước kia lúc anh đi gia sư cho người ta, là một học sinh nữ cấp hai, có một lần vừa mới đến tháng thì bụng đau vô cùng, thậm chí bố mẹ còn phải đưa cô bé đến bệnh viện, sự việc ấy đã để lại ấn tượng sâu sắc đối với anh. Mặc dù anh có thể không quan tâm đến Nguyễn Hạ, dẫn Vượng Tử đi ăn sáng cũng được nhưng trong lòng anh có chút không yên tâm, nghĩ một lúc, anh lại gửi một tin nhắn cho Nguyễn Hạ: "Có cần tôi giúp cái gì không? Dưới tầng có một cửa hàng tiện lợi, tôi có thể mua giúp thứ cô đang cần, nếu cô cần cứ nói với tôi." Khi Nguyễn Hạ nhìn thấy tin nhắn này có chút lúng túng. Cô vốn định để shipper đưa băng vệ sinh đến nhưng mấy cửa hàng tiện lợi xung quanh đây chưa mở cửa, cô đã gọi cho nhân viên lễ tân, khách sạn, phục vụ cũng rất tốt, sau khi nghe xong tình huống của cô thì nói lập tức sẽ cho nhân viên quét dọn đến đổi ga giường, tiện thể đưa băng vệ sinh lên cho cô, ngày đầu tiên cũng ra không nhiều lắm, cô chuẩn bị thay băng vệ sinh mà cô nhờ nhân viên mua ở cửa hàng tiện lợi dưới tầng... Mặc dù Tống Đình Thâm nói như vậy nhưng Nguyễn Hạ cảm thấy để một người đàn ông không quá thân thiết cho lắm mua giúp mình cái đó, dường như không phù hợp cho lắm. Quầy tiếp tân cũng đã nói, lập tức sẽ đưa tới ngay. Nguyễn Hạ kìm nén sự xấu hổ, trả lời: "Không cần đâu, tôi đã gọi cho quầy lễ tân rồi, cảm ơn anh." Tống Đình Thâm lại hỏi: "Vậy như thế này đi, tôi đến cửa hàng tiện lợi mua cho cô ít đường đỏ, cô cần thuốc gì không, gần đây cũng có một tiệm thuốc." Mặc dù là có chút xấu hổ nhưng trong lòng Nguyễn Hạ vẫn cảm thấy ấm áp, nếu như Tống Đình Thâm mặc kệ cô, cô cũng chẳng có ý kiến gì, dù sao cô cũng đã có kinh nguyệt được hơn mười năm rồi, có thể nói là vô cùng có kinh nghiệm, việc này không đến nỗi không có cách nào giải quyết được, vẫn chưa tới mức cần tới sự giúp đỡ từ người khác. Nguyễn Hạ suy nghĩ một chút nhắn lại: "Vậy được nhưng không cần mua nhiều đâu, tôi cũng không cần uống thuốc, hôm nay chỉ cần nghỉ ngơi tốt là được rồi, nếu như anh thấy thuận tiện thì mang giúp tôi một phần bữa sáng, ca mơn!" Tống Đình Thâm nhìn chằm chằm vào hai chữ "ca mơn" rất lâu, mới hiểu được là cô đang nói cảm ơn. Trong lòng anh nghĩ, cái này là thói quen xấu, cố ý viết sai chính tả, sau này đừng ảnh hưởng đến việc học của Vượng Tử là được. Tống Đình Thâm dẫn Vượng Tử rời khỏi phòng, khách sạn cung cấp bữa sáng nhưng lại là tiệc đứng, anh ôm Vượng Tử đi ra ngoài khách sạn, đến cửa hàng tiện lợi hai mươi tư giờ, mua đường đỏ mà Nguyễn Hạ cần nhưng lúc đi qua kệ hàng để băng vệ sinh, anh vẫn nhìn vài lần, cô đã nói không cần, vậy thì chắc là anh không phải mua... Bữa sáng bán ở cửa hàng tiện lợi rất phong phú, loại gì cũng có, Tống Đình Thâm mua cho Nguyễn Hạ một bát cháo nóng và mua thêm một ít bánh bao, sữa đậu nành nóng và trứng gà. Vượng Tử lo lắng cho Nguyễn Hạ nên không ngừng hỏi: "Ba đang mua bữa sáng cho mẹ sao?" Tống Đình Thâm trả lời: "Đúng vậy, sao thế, con muốn ăn không? Để ba mua thêm một phần." "Không ạ." Vượng Tử lắc đầu, chỉ vào tử lạnh: "Chúng ta mua kem ly cho mẹ, mẹ thích ăn cái này nhất." "Là con thích hay mẹ thích?" Vượng Tử nỏng nảy, dậm chân trông vô cùng đáng yêu: "Ba, sao ba có thể nói như vậy! Là mẹ thích, chắc chắn hôm nay con không ăn đâu, mua cho mẹ để mẹ ăn!" Nguyễn Hạ thật sự rất thích ăn kem ly nhưng vì muốn duy trì được vóc dáng của mình nên luôn kiềm chế, việc này không thể lừa gạt được con mắt của Vượng Tử, cậu biết mẹ thích ăn kem ly, bây giờ mẹ đang khó chịu, tất nhiên là muốn mua đồ ăn vặt mà mẹ thích. Tống Đình Thâm thấy con trai mập mạp nhà mình nóng nảy, vội vàng dỗ cậu: "Được rồi, là mẹ thích ăn nhưng mà hôm nay mẹ không thể ăn kem ly được." Vượng Tử lại hỏi: "Tại sao lại không thể ăn?" Tống Đình Thâm cũng không tiện đứng ở cửa hàng tiện lợi giải thích nhiều như vậy, chỉ có thể nói: "Chờ sau khi chúng ta mang bữa sáng cho mẹ xong, ba và con sẽ nói chuyện với nhau nhé, có được không?" Vượng Tử gật đầu một cái: "Được ạ." Chờ đến lúc Tống Đình Thâm và Vượng Tử trở lại khách sạn, dì nhân viên quét dọn đã đổi xong ga giường, sắc mặt Nguyễn Hạ cũng đã khá hơn rất nhiều nhưng vẫn còn bộ dáng ủ rũ. Nguyễn Hạ ngồi trên ghế uống ly sữa đậu nành nóng, chỉ cảm thấy bụng cũng đã dễ chịu hơn rất nhiều. Tống Đình Thâm lại rất kiên nhẫn giúp cô nấu nước đường đỏ để uống. Nhìn thấy một người đàn ông vì mình mà bận rộn, Nguyễn Hạ đang ăn bánh bao kim sa, trong lòng không thể nào không có cảm giác gì. Vào những lúc như thế này còn người đều yếu đuối như vậy sao? Cô lại có chút cảm động. "Cảm ơn anh." Nguyễn Hạ nói lời này từ đáy lòng của mình. Tống Đình Thâm đưa cái cốc nước đường đỏ cho cô: "Tiện tay giúp mà thôi, tôi dẫn Vượng Tử xuống ăn sáng đây, cô nghỉ ngơi cho tốt. Hôm nay tôi và Vượng Tử không đi đâu cả, ở phòng bên cạnh, nếu cô có nhờ gì, thì cứ gọi điện thoại cho tôi là được." Nguyễn Hạ càng cảm động hơn: "Ừ." Vượng Tử lưu luyến không muốn đi, mỗi bước đi đều cẩn thận dè dặt: "Mẹ, mẹ thât sự không có chuyện gì sao?" Nguyễn Hạ bất đắc dĩ giải thích: "Thật sự không có việc gì, bảo bối đừng lo lắng." "Vậy con và ba đi ăn sáng, mẹ ở trong phòng nghỉ ngơi thật tốt, nếu như muốn chơi với con, mẹ cứ gọi cho con nhé..." Vượng Tử giơ chiếc đồng hồ thông minh trên cổ tay mình lên: "Mẹ gọi cho con, con lập tức sẽ tới ngay." "Ừ." Bây giờ Nguyễn Hạ chỉ muốn ăn xong bữa sáng rồi lên giường nằm thôi. … Tống Đình Thâm dắt Vượng Tử vào sảnh của tiệc đứng ở khách sạn, hai cha con tìm vị trí yên tĩnh gần cửa sổ. Vượng Tử chẳng có hứng thú gì với những món ăn ngon trong đĩa, cậu rất lo lắng cho Nguyễn Hạ, lại tiếp tục hỏi thăm: "Để mẹ một mình ở trong phòng thật sự sẽ không có chuyện gì sao ba? Mẹ chảy máu đó." Cậu vẫn nhớ vết máu trên giường, vẫn nhớ được sắc mặt tái nhợt của mẹ. Tống Đình Thâm vô cùng nhức đầu, bởi vì anh không biết giải thích chuyện này như thế nào cho con trai, tất nhiên hôm nay thân thể Nguyễn Hạ khó chịu, cũng không nói cho Vượng Tử biết nhưng chuyện này vẫn để lại ấn tượng sâu sắc, tất nhiên nói dối thì không thể được nữa rồi. Để một người cha phổ cập kiến thức sinh lý của nữ giới cho con trai mình... Tống Đình Thâm cảm thấy áp lực vô cùng. "Vượng Tử, con biết con trai và con gái là hai giới tính khác nhau đúng không?" "Vâng, con và ba là con trai, mẹ là con gái." Tống Đình Thâm tán thưởng cậu: "Giới tính khác nhau, là bởi vì kết cấu sinh lý không giống nhau, nói đúng ra là mẹ có thứ mà chúng ta không có, ba và con có thứ mà mẹ không có, chính bởi vì như vậy, mới có hai giới tính nam, nữ khác nhau.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]