Cô bé khóc như vậy, rất nhanh thu hút sự chú ý của người lớn. Nguyễn Hạ cũng không để ý tới cô bé, cô biết tính cách của con trai mình như thế nào, bình thường đối với những cô bé ở tiểu khu đều bảo vệ vô cùng, cho nên, cô cũng không hề nhìn cô bé kia chút nào, đi thẳng đến chỗ Vượng Tử đang có vẻ mặt oan ức và mơ hồ, ôm lấy cậu, cô không nói gì, nhưng đã dùng hành động để biểu lộ rằng cô bênh vực cho con trai mình, Vượng Tử ôm cổ cô, tựa vào người cô, tủi thân gọi mẹ mấy tiếng. "Có chuyện gì vậy?" Bác gái cau mày đi tới, thấy cháu gái mình khóc đến mức không kịp thở, phản ứng đầu tiên của bà ta là đi đến túm lấy cháu gái: "Cháu làm cái gì vậy, không phải đã nói với cháu rồi sao? Người ta là khách, là em trai, cháu phải chăm sóc em ấy! Cháu so với em ấy còn lớn hơn một tuổi, chẳng lẽ em ấy còn có thể bắt nạt được cháu ư?" Nguyễn Hạ từ nãy đến giờ không lên tiếng tức giận bởi vì lời nói kia, bề ngoài là bà ta mắng cháu gái của mình, nhưng thực ra là ngầm nói rằng Vượng Tử bắt nạt cô bé. Dù sao hai đứa trẻ ở chỗ này chơi, người khóc cũng không phải là Vượng Tử. Dường như đối với người ngoài, ai khóc thì người đó là người bị bắt nạt. Nguyễn Hạ biết Tống Đình Thâm không thích những người họ hàng này, chính là bởi vì như thế, cô với vẻ mặt lạnh lùng ôm con trai, nói với Tống Đình Thâm: "Anh, chuyện này anh giải quyết đi, tính cách con chúng ta anh còn không biết hay sao? Ở trong nhà người ta làm khách, con chúng ta so với ai khác cũng đều rất ngoan, hôm nay con trai chúng ta nếu thực sự đã bắt nạt cô bé, chúng ta phải dạy dỗ lại con!" "Ấy, cũng không phải là chuyện lớn gì, trẻ con luôn nghịch ngợm, thích tranh cãi ầm ĩ, đợi qua một lúc lại như thường thôi." "Đúng vậy đó, con trai thường sẽ nghịch ngợm hơn chút, thôi đến ăn cơm nào." "Vợ Đình Thâm, không có vấn đề gì đâu." Mấy người họ hàng thân thích khác thì ba phải, tất cả mọi người đều cho rằng là Vượng Tử quá nghịch ngợm chọc cô bé khóc, lại còn ra vẻ coi việc này không phải là chuyện lớn, trẻ con ấy à, cũng sẽ có lúc tranh cãi thôi, thực sự không nên quá để ý, trẻ con nhà ai mà lại chưa từng cãi nhau một trận với những bạn khác? Nguyễn Hạ chỉ nhìn chằm chằm Tống Đình Thâm, sau đó cô nhẹ giọng hỏi Vượng Tử: "Cục cưng, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, con nói cho mẹ nghe nào." Cô cũng đã từng trải qua cảm giác thua thiệt này, trẻ con cũng có cảm giác, nếu như bị người khác vu oan cũng cảm thấy rất khó chịu, khó chịu nhất là ngay cả mẹ của mình cũng không tin mình, hoặc nói là sự tin tưởng của bọn họ cũng chỉ vì cái gọi là mặt mũi của người lớn, mà lựa chọn để con của mình chịu thua thiệt. Vượng Tử cẩn thận nhìn Nguyễn Hạ một chút, bẹp miệng, tủi thân giơ tay ra cho cô nhìn thấy vết đỏ trên cổ tay: "Chị ấy muốn lấy vòng tay của con, con không cho, bởi vì đây là của bà ngoại tặng con, chị ấy ngay lập tức muốn cướp, làm đau tay con. Mẹ, con không có nói dối." Đương nhiên Nguyễn Hạ biết cậu không nói dối, Vượng Tử thừa hưởng làn da tốt của nguyên chủ, vừa trắng vừa mềm, lúc này trên cổ tay vẫn còn dấu của ngón tay. Người nhà này rốt cuộc là bị sao vậy, hết bác gái sợ vòng tay của con trai cô, lại đến cô bé này muốn cướp... Đây dù gì cũng là họ hàng của Tống Đình Thâm, chuyện đã rõ ràng như vậy, cô nhìn chằm chằm Tống Đình Thâm, muốn xem anh sẽ phản ứng như thế nào. Tống Đình Thâm từ nãy đến giờ không lên tiếng đột nhiên cười, đi đến trước mặt cô bé hơi khom lưng, hỏi: "Em ấy nói là sự thật sao?" Cô bé thút thít lắc đầu:"Cháu không có làm vậy!" Tống Đình Thâm ừ một tiếng: "Cháu thật sự không muốn có vòng tay vàng sao?" Cô bé bẹp miệng, nước mặt lại rơi xuống: "Cháu không muốn, cháu cũng không có cầm tay em ấy, là em ấy muốn đẩy ngã cháu, còn đánh cháu nữa." Tống Đình Thâm nhẹ gật đầu, nhẹ nhàng nói: "Lúc đầu chú nghĩ mua cho cháu một đôi vòng tay vàng nhưng mà cháu nói không muốn, thôi thì bỏ đi vậy." Cô bé và bác gái nghe những lời này thì hoàn toàn trợn tròn mắt. "Cháu..." Dù sao cô bé vẫn còn nhỏ, cô bé vội vội vàng vàng muốn nói gì đó, nhưng bị mẹ của mình bấm mạnh một cái vào mông, chỉ có thể khóc to hơn. Tống Đình Thâm lại nói với Nguyễn Hạ: "Hạ Hạ, được rồi, gia giáo nhà bác gái rất tốt, làm sao sẽ có đứa bé thèm muốn vòng tay vàng được, cũng không phải là nghèo đến điên rồi." Tống Đình Thâm cũng không phải là người nói nhiều, điểm ấy thì Nguyễn Hạ hiểu rất rõ, nhưng mà ở nhà bác gái anh đã biểu hiện ra đủ kiểu, dường như không giống với tính cách được biểu hiện ra vào lúc trước của anh, giống như hiện tại, trong ấn tượng của cô Tống Đình Thâm không thể nào nói ra mấy câu như vậy được, nhưng mà anh nói vậy cũng không hề có chút gánh nặng nào. Rốt cuộc thật sự là chuyện gì đã xảy ra, lúc này trong lòng mọi người ở đây đều đã rõ, cô bé kia muốn vòng tay của Vượng Tử, Vượng Tử không cho, cô bé liền muốn cướp, lúc hai đứa trẻ tranh cãi nhau đã thu hút sự chú ý của người lớn, cô bé lập tức ra oai trước để áp chế đối phương, gào khóc, như vậy sẽ khiến người lớn tưởng rằng Vượng Tử sai. Cô bé này năm nay cùng lắm mới chỉ năm tuổi, nhưng mà cô bé đã làm ra loại chuyện như vậy cũng quá mức thuần thục rồi, hiển nhiên không phải lần một lần hai, Nguyễn Hạ nhìn gương mặt đáng yêu của cô bé, không khỏi suy nghĩ, lúc đầu trẻ con giống như một tờ giấy trắng, chẳng hiểu cái gì cả, cũng rất là ngây thơ, nếu nói cô bé làm như vậy mà không phải là do ảnh hưởng từ người lớn, cô không tin, nghĩ đến đây, Nguyễn Hạ càng ôm chặt Vượng Tử, bây giờ đang ở trong nhà người khác, Tống Đình Thâm tất nhiên cũng sẽ không làm khó dễ cô bé, trẻ con nghe cũng không hiểu, nhưng mấy câu nói lúc nãy của anh gần như đã đâm thẳng vào tim gan của người lớn... Chỉ là phía sau vẫn phải vỗ về Vượng Tử, nhưng cô lại không cảm thấy lo lắng, cô tin tưởng Tống Đình Thâm nhất định sẽ không để con trai chịu không nỗi oan ức này, dù chuyện trể con này đối với người lớn mà nói, căn bản là chẳng đáng để nhắc đến. Một nhà bác gái đứng ra hòa giải, cơm tối cũng làm xong rồi, trò khôi hài này cũng chỉ có thể tạm thời kết thúc. Tống Đình Thâm và Nguyễn Hạ ngồi cùng một chỗ, cảm xúc của nhóc mập mạp Vượng Tử vẫn không tốt. Nhưng Tống Đình Thâm giáo dục cậu rất tốt, cho dù lúc này rất là oan ức, nhưng cậu cũng không ầm ĩ lên, trái lại còn rất ngoan ngoãn ngồi bên cạnh bố mẹ. Cho dù Tống Đình Thâm và những người họ hàng này cũng không hề qua lại hoặc liên lạc với nhau, nhưng mọi người ở đây vẫn cảm thấy anh ở đế đô sống rất tốt, lúc ăn cơm, luôn rót rượu và gắp thức ăn rất là nhiệt tình. "Đình Thâm bây giờ ở nơi tốt, nhưng cũng không thể quên người thân là chúng ta đâu nhé." Một người đàn ông trung niên đã uống mấy chén rượu trắng, lập tức vui cười hớn hở nói: "Trong nhóm tiểu bối thì cháu là người có thành tựu lớn nhất, bây giờ đoán chắc rằng cháu ở thủ đô mua một căn nhà nhỏ thì chẳng đáng là bao, nào giống anh chị em ở thành thị nhỏ mua một căn nhà mà giao tiền đặt cọc cũng phải lấy hết tiền trong nhà đi..." Nguyễn Hạ có một dự cảm không lành, đây chắc là muốn vạy tiền đúng không? Sau lời nói dạo đầu này, câu tiếp theo chính là vay tiền. Mặc dù nói tiền của Tống Đình Thâm đều là do chính anh kiếm được, anh muốn dùng tiền của mình làm gì thì làm, nhưng cô thấy người một nhà này, dường như nhìn dáng vẻ muốn Tống Đình Thâm coi tiền như rác, khó tránh khỏi có chút ý không an phận. Nguyên chủ khiến Tống Đình Thâm vung tiền như rác thì cũng thôi đi, dù gì cô ấy cũng là vợ của anh, còn sinh cho anh một đứa con đấy! Nhưng những người họ hàng này là như thế nào vậy! Được thôi, cũng chẳng có quan hệ gì với cô, tiếp tục cúi đầu ăn cơm, canh thịt viên này rất ngon nha. Tống Đình Thâm không để người đàn ông trung niên kia nói câu tiếp theo, liền cười nói: "Chú Khương, chú đề quá đề cao cháu rồi, cháu cũng là người làm công ăn lương như những người khác àm thôi, theo lý mà nói anh chị em có cần trợ giúp, cháu chắc chắn sẽ không chối từ, nhưng năm nay kinh tế không tốt, thị trường chứng khoán lại không định..." Anh nhìn những người này một chút rồi cười khẽ một tiếng: "Cháu lần này trở về là muốn tu sửa phần mộ cả bố mẹ, thật ra cũng là ý của mẹ Vượng Tử, công ty bây giờ đang thiếu tiền, haiz, không dối gạt mọi người, tiền tu sửa phần mộ cũng là mẹ Vượng Tử bỏ ra, cả nhà đi một chuyến này là càng ngày càng khó làm..." Chờ sau khi làm màu đủ rồi, anh nhìn về phía bác gái: "Bác, là như vầy, cháu hiện tại ở trên thủ đô giá phòng cũng rất cao, lúc ấy trên danh nghĩa bố cháu có hai bất động sản, bố mẹ cháu ra đi lúc cháu còn nhỏ, cũng không hề sang tên cho cháu, là bác giúp cháu thu xếp, bây giờ cháu nghĩ tới nó, thì đã bán chúng đi, để giải quyết vấn đề khó khắn trước mắt này." Nguyễn Hạ thật là bội phục. Vẻ mặt bác gái rất khó coi, không biết nên nói cái gì, vẫn là người đàn ông trung niên kia im lặng mấy giây sau đó nói: "Đình Thâm, năm đó bố mẹ cháu đi sớm, sau này cũng là mẹ chú nhận chăm sóc cho cháu, tình hình nhà chú như thế nào cháu cũng biết rõ mà, mẹ chú lại làm chuyện hồ đồ, bán căn nhà đi, nếu không thì làm sao có thể tạo điều kiện cho cháu đi học đầy đủ... Cháu nhìn xem, trong nhóm tiểu bối, cũng chỉ có cháu là người học giỏi nhất rồi, năm đó mẹ chú nói, dù cả nhà phải chịu khổ chứ không thể để cháu chịu khổ được."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]