Chương trước
Chương sau
Tống Đình Thầm còn tưởng bản thân mình nghe nhầm rồi, bằng không con của anh sao có thể hỏi ra loại vấn đề rất có chiều sâu này?
Anh nhìn Vượng Tử, nghiêm túc mà gật đầu: “Đúng là như vậy, không sai, thích một người là phải tôn trọng người đó. Giáo viên của con nói không có gì sai.”
Vượng Tử lại hỏi: “Cũng bao gồm cả việc làm người đó vui vẻ hơn một chút có phải không?”
Tống Đình Thâm càng nghe lại càng cảm thấy kì lạ, chẳng lẽ lại thật sự giống như lời Nguyễn Hạ nói, đứa con bảo bối của anh thất tình rồi?
Không, không đúng, lúc nào thì thằng bé yêu đương sao người làm cha như anh lại không biết được chút nào chứ?
“Có đúng không ạ?”
“Ừ, đúng là như vậy.”
Vượng Tử dường như đưa ra quyết định gì đó, siết chặt nắm tay của mình lại: “Vậy con hiểu rồi.”
Nói xong câu này, Vượng Tử bước ra khỏi thư phòng, bước chân nhỏ bé thẳng tiến về phía trước, kiên định đi về phía phòng ngủ chính.
Tống Đình Thâm nghĩ một chút, vẫn gửi cho Nguyễn Hạ tin nhắn wechat đầu tiên: “Hình như thằng bé thật sự là thất tình.”
Vượng Tử vừa mới bước vào phòng ngủ, Nguễn Hạ cũng nhận được tin nhắn này, nhìn vẻ mặt kiên định của nhóc mập mạp này, không biết vì sao lại có chút buồn cười.
Sau khi phục hồi tinh thần lại, cô lại muốn vì chính mình mà rơi lệ chua xót.
Nói như vậy, ngay cả đứa nhóc mập này còn có đối tượng mà cô lại không có sao?
Tống Đình Thâm? Nói không chừng anh đã có người tình nhỏ bé yêu kiều mềm mại động lòng người rồi.
Tuy rằng trên danh nghĩa cô đã kết hôn nhưng trên mặt tình cảm… Ầy, không nói thì hơn.
Cho nên, trong căn biệt thự lớn này, dì giúp việc có đối tượng có con cái, Tống Đình Thâm nói không chừng cũng có tình nhân, Vượng Tử cũng có bạn gái, chỉ có cô thì?
Nói là độc thân, cô cũng không phải, dù sao chồng vẫn còn sống. Nói là không độc thân, thế nhưng giữa cô và người chồng trên danh nghĩa này còn không bằng bạn bè bình thường.
Đúng lúc Nguyễn Hạ không biết bản thân có được tính là người độc thân hay không, Vượng Tử đi vào rồi, đi tới bên cạnh cô. Cậu siết bàn tay nhỏ bé lại, ngẩng đầu nhìn Nguyễn Hạ, không biết có phải là tủi thân hay không, cậu mím mội lại, trong hốc mắt tràn đầy nước mắt nhưng cậu không để cho nước mắt rơi xuống. Dáng vẻ như vậy lại càng khiến cho người khác đau lòng, âm thanh trẻ con của cậu vang lên: “Mẹ, mẹ muốn ly hôn thì cứ ly hôn đi, đừng quan tâm đến con.”
Nguyễn Hạ: Meo meo meo?
Chuyện gì đang xảy ra đây?
Nguyễn Hạ cực kì kinh ngạc, ôm lấy Vượng Tử, thấp giọng hỏi: “Vượng Tử, con đang nói gì vậy?”
Vượng Tử là một cool boy, tuy rằng cậu rất muốn khóc nhưng cậu vẫn cố gắng nhịn xuống, cậu thuận thế dựa vào trong lòng cô: “Mẹ, con thích mẹ. Giáo viên và ba ba đều nói nếu thích một người thì phải tôn trọng người đó, người đó vui vẻ là được rồi. Mẹ, nếu như mẹ li hôn với ba rồi mẹ mới có thể vui vẻ, vậy thì đừng quan tâm đến con, có điều mẹ phải thường xuyên quay về thăm con đấy.”
“Con biết ly hôn nghĩa là gì không?” Nguyễn Hạ dò hỏi.
“Biết chứ.” Vượng Tử hít hít mũi: “Ba me của Giang Vũ Ngang đã ly hôn rồi, bọn họ không còn ở chung với nhau nữa, hiện tại Giang Vũ Ngang đang ở cùng với mẹ của cậu ấy.”
“Ai nói với con là mẹ với ba muốn ly hôn?”
Nội tâm Nguyễn Hạ trở nên nhạy bén, dì giúp việc trong nhà không có khả năng nhiều chuyện trước mặt đứa nhỏ, ông Nguyễn bà Nguyễn cùng không có khả năng này, mấy người lớn trong khu biệt thự này càng sẽ không vô duyên vô cớ nói chuyện này với đứa nhỏ, như vậy còn có thể là ai đây?
Vượng Tử không chịu nổi nghi vấn, không bao lâu liền nói ra hết: “Mẹ và ba ba chưa từng ngủ cùng nhau, hai người là đang muốn ly hôn.”
Cậu dừng lại một chút, có chút tủi thân nói: “Con vốn muốn để hai người hòa hợp lại nhưng con không biết bản thân có thể làm được gì. Chuyện của người lớn, con cũng không biết. Có điều, con thích mẹ, con thích mẹ nhất, chỉ cần mẹ có thể vui vẻ là được rồi.”
Nguyễn Hạ cười khanh khách: “Cho nên con đã nghĩ kĩ rồi, nếu như ba và mẹ ly hôn con muốn theo ba sao?”
Vượng Tử dè dặt cẩn thận gật gật đầu: “Mẹ có ông ngoại bà ngoại, ba ba chỉ có mỗi Vượng Tử.”
Nguyễn Hạ sửng sốt chốc lát, lập tức hiểu được suy nghĩ của Vượng Tử.
Bên cạnh Tống Đình Thâm quả thực là không có người thân nào khác. Từ lúc nhỏ anh đã mất đi bố mẹ. Có thể nói là nếu như ngày nào đó cô muốn ly hôn với anh, vậy cho dù có để Tống Đình Thâm buông xuống tất cả mọi thứ mà anh có được anh cũng đều đồng ý, chỉ cần để đứa nhỏ đi theo anh.
Ngay cả đứa nhỏ này cũng biết ba ba cần cậu đến mức nào.
Vượng Tử thật sự rất hiểu chuyện, vừa sinh ra đã là con nhà giàu, trực tiếp chiến thắng trên đường chạy rồi. Điều khó có được chính là, góc độ suy nghĩ mọi chuyện của cậu đã vượt quá phạm vi của trẻ nhỏ rồi.
Ở trong thế giới của rất nhiều trẻ con, bình thường đều lấy bản thân mình làm trung tâm.
Nguyễn Hạ đã từng không ít lần nhìn thấy những đứa trẻ nhìn thấy thứ đồ chơi mình thích không ngừng làm nũng quấy rầy ba mẹ, thậm chí còn lăn lộn trên mặt đất, không đạt được mục đích thì không dừng lại.
Muốn thì phải có được.
Có điều đứa nhóc mập mạp trong lòng cô lúc này lại nói với cô, chỉ cần mẹ vui vẻ là được rồi, mẹ muốn ly hôn với ba thì cứ ly hôn đi.
Nguyễn Hạ nhớ tới một người bạn trước kia của cô, người bạn đó ngay từ nhỏ quan hệ giữa ba mẹ không tốt, ba cô ấy hết ăn lại nằm, thậm chí đôi khi còn có thể động tay động chân. Cô ấy đều nhìn thấy hết, lúc mẹ cô ấy hỏi cô ấy hai người có thể ly hôn không, cô ấy lại lắc đầu.
Rất nhiều năm sau, người bạn này của Nguyễn Hạ nói rằng, cô ấy có chút hối hận. Bởi vì qua nhiều năm như vậy, mẹ cô ấy vẫn luôn không vui vẻ.
Dường như ở trong mắt của rất nhiều người, trở thành mẹ rồi, nên lấy hỉ nộ ái ố của đứa trẻ làm trong tâm cuộc sống, còn cảm xúc của bản thân mình… đã không quan trọng nữa rồi. Chỉ cần đứa nhỏ tốt đã là đủ rồi. Chẳng lẽ sau khi kết hôn, mẹ sẽ không được tính là một người độc lập sao?
Nguyễn Hạ ôm lấy Vượng Tử, ngửi mùi hương trên người cậu, đứa nhỏ mập mạp mềm mềm này khiến cho nội tâm cô trở nên mềm mại không tả được.
“Cục cưng, hiện tại ba mẹ sẽ không ly hôn. Con cứ yên tâm đi, ba và mẹ không có gì không vui cả.” Nguyễn Hạ chậm rãi nói: “Chỉ là chuyện của người lớn hiện tại con không hiểu được. Chờ đến khi con lớn lên một chút nữa, mẹ sẽ nói với con. Hôm nay mẹ cũng muốn nói với con một chuyện, hi vọng con sẽ ghi nó trong lòng, cả mẹ và ba con đều rất yêu con. Cho dù có một ngày ba mẹ không còn là vợ chồng nữa, cũng sẽ không ảnh hưởng đến tình yêu mà ba mẹ dành cho con.”
Vượng Tử chỗ hiểu chỗ không, nhưng vẫn gật gật đầu: “Con biết rồi. Hai người thật sự không ly hôn sao?”
Nguyễn hạ dở khóc dở cười: “Ừ.”
“Vậy tại sao hai người lại không ngủ với nhau?”
Nguyễn Hạ nghĩ một lúc: “Nếu không con đi hỏi ba con xem sao?”
Trước kia cô đã từng trả lời vấn đề này rồi, chỉ có điều hiển nhiên không lừa gạt được đứa nhỏ này.
Cô quyết định ném quả bóng da này cho Tống Đình Thâm.
“Vâng ạ.” Vượng Tử lại hồi phục sức sống, cậu chạy ra ngoài được hai bước, lại quay người lại, nhào vào trong lòng cô giống như một viên đạn nhỏ, ôm lấy eo của cô: “Mẹ, hiện tại mẹ có vui vẻ không?”
Nguyễn Hạ thành thật gật đầu: “Rất vui vẻ.”
Tuy rằng vừa mới tỉnh dậy đã biến thành một con người khác, cũng nhớ ba mẹ của mình nhưng cô tin rằng, nếu như câu chuyện đã trở nên như thế này, như vậy, cả ngày chỉ ngồi suy nghĩ mấy thứ vô nghĩa, vậy cũng chỉ tăng thêm phiền não. Huống chi, đứng ở góc độ sự thật mà nhìn nhận, hiện tại cô có lý do gì để không vui đâu?
“Vậy thì tốt rồi.” Vượng Tử nghe vậy thì yên tâm rồi: “Con chỉ muốn để mẹ vui vẻ. Mẹ vui vẻ con cũng sẽ vui vẻ.”
“Thật sự là một đứa nhỏ ngoan.”
“Ba ba, vì sao ba và mẹ không ngủ chung với nhau?”
Đối mặt với câu hỏi của con trai, Tống Đình Thâm không biết nên trả lời thế nào.
Anh nhớ đến câu trả lời trước kia của Nguyễn Hạ, liền trả lời lại giống y hệt: “Bởi vì mẹ con mỗi ngày đều ngủ rất muộn, ba sợ sẽ quấy rầy giấc ngủ của mẹ.”
Vượng Tử lầm bầm: “Con không phải kiểu trẻ con dễ lừa như vậy. Ba ba, ba từng nói là phải thành thật, không nên vì con chỉ là một đứa trẻ mà không nói thật với con.”
Tống Đình Thâm: “…”
Hiện tại anh không biết là đã xảy ra chuyện gì rồi, Nguyễn Hạ cũng không gửi wechat thông báo cho anh câu nào.
Lần đầu tiên Tống Đình Thâm có cảm giác không biết nên nói gì với đứa nhỏ.
Vì sao lại không ngủ cùng với Nguyễn Hạ?
Bản thân cuộc hôn nhân này là không thuần khiết, huống chi sau khi kết hôn, Nguyễn Hạ mang thai đứa nhỏ, hai người lại có một hiệp nghị, đạt được nhận thức chung. Cho nên ngay từ khi ngày đầu tiên sau khi kết hôn, anh đã không ngủ chung với cô rồi.
Hiện tại anh nên giải thích với con trai như thế nào, nói rằng ba mẹ nó kết hôn chỉ bởi vì có nó. Trên thực tế hai người cũng không có tình cảm cho nên không ngủ cùng nhau sao?
Tuy rằng trước kia Tống Đình Thâm đã quyết định trở thành một người ba tốt, một người ba thành thật, một người ba có thể trở thành bạn với con. Vấn đề là ở thời điểm này, anh không thể nói thật được.
“Con hi vọng ba mẹ ngủ chung với nhau sao?” Tống Đình Thâm không trả lời câu hỏi của cậu.
Vượng Tử nghĩ một lúc: “Ba mẹ của những người khác đều ngủ chung với nhau.”
Có nghĩa là muốn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.