Tính cách của Rison Wayne từ trước đến nay vô cùng nhạt nhẽo và lạnh nhạt, rất hiếm khi có tình huống bộc lộ cảm xúc ra ngoài như thế này.
Rõ ràng, đối với Lancelin, hắn đã đạt đến một mức độ cực kỳ không ưa.
Còn Lancelin…
Sau khi nghe những lời châm chọc nhắm vào mình từ Hicks và Rison Wayne, trong đôi mắt xanh nhạt dưới bóng râm của hàng mi, một tia u ám lóe lên.
Gần như ngay lập tức, hắn đã khôi phục lại vẻ bình thường, thậm chí còn nhẹ nhàng cười lên.
Hắn hơi nghiêng đầu, bàn tay gầy gò rõ ràng chống lên chiếc cằm sắc sảo, đầu ngón tay tái nhợt khẽ chạm vào đường nét sườn mặt: “Các ngươi đang lo lắng điều gì?”
Không biết đã nghĩ đến điều gì, toàn thân hắn toát ra một sự thong dong, tự nhiên. Đôi mắt hơi hẹp dài đầu tiên nhìn Hicks, rồi lại nhìn Rison Wayne.
“Ta hỏi là Shelir không phải sao?” Hắn điềm nhiên nói.
Hicks nghe vậy cũng không để ý đến Lancelin, mà nhìn về phía Shelir.
Hàng mi dài rậm của hắn khẽ rủ xuống, con ngươi màu xanh lục giống như hồ nước trong veo dưới ánh mặt trời, mang theo một vẻ sạch sẽ không dính bất kỳ hạt bụi nhỏ nào, chủ động mở miệng: “Xin lỗi, có phải ta không nên nói những lời này không.”
Giọng nói của hắn dịu dàng và từ tốn, toát ra một vẻ ngầm ý vô tội.
Shelir nuốt miếng bánh ngàn lớp trong miệng xuống, yết hầu nhỏ tinh xảo dưới lớp băng gạc phác họa, hơi nhô lên, đan xen trong bóng râm dưới cằm.
“Tại sao phải xin lỗi?”
Hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-ma-kinh-ta-toan-tri-toan-nang/4680173/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.