Hạ Nhược Vũ dùng cả đêm để nghĩ lí do vì sao mà Hàn Tư Lam lại như hai con người khác vậy.
Hồi gặp hắn ở ngõ cho người ăn xin, hắn như đứa trẻ trưởng thành trước tuổi. Giờ gặp lại, hắn như đứa trẻ vòi vĩnh và sợ bị y mắng.
Rốt cuộc đâu mới là tính cách thật của hắn đây?
Hạ Nhược Vũ dùng cả đêm để nghĩ nên sáng ra y rất buồn ngủ. Hàn Tư Lam nhấc y lên thế nào cũng không chịu dậy. Hắn lo lắng, cầm y chạy đi tìm quân y trong trại để chữa trị.
Sau khi khám một hồi, quân y mới phán một câu: " Con mèo của ngài đang ngủ ạ. "
Hàn Tư Lam nghệch mặt. Hắn tưởng y bị gì, hóa ra là ngủ quên trời đất.
Để tránh ngại ngùng trước hành động thiểu năng của mình, Tư Lam ho nhẹ một cái rồi bế con mèo đi.
" Ân nhân, ngài đừng làm ta hoảng sợ như thế chứ! Thật hết cách mà."
Sau khi xác định y chỉ đang ngủ, hắn lại quay về trại xử lí công vụ.
" Mình có nên để ân nhân biết kế hoạch này hay không?"
Câu hỏi đó cứ quay mòng mòng hắn, đến cuối cùng hắn chốt một câu: " Lên làm hoàng đế là khỏi cần phải đánh đấm nữa. Vậy đi cho xong."
Hàn Tư Lam tự thầm nhủ bản thân thật thông minh. Sau đó ngồi tính toán tỉ mỉ làm sao cho quân Nam Hạ đánh thắng quân mình một cách dễ dàng mà không bị nghi ngờ.
Đến tầm chiều, Hạ Nhược Vũ tỉnh dậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-linh-mieu-ta-tro-thanh-linh-vat-cua-vuong-phu/3736390/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.