Duật Vân không kịp phòng bị, con dao đâm sát eo trái đằng sau hắn. Duật Vân nhanh tay đánh bật Dương Thành ra, rút con dao ra rồi ném đi.
Âm mưu của ngươi có vẻ quá rõ ràng rồi nhì."
Một kẻ cầu vinh bán nước như ngươi tại sao lại có thể nhởn nhơ như vậy được chứ?"
Duật Vân nhíu mày, hắn chỉ cần chậm một giây nữa thôi là con dao đâm sâu vào trong rồi. Chỉ may là mới đụng đến lớp thịt bên ngoài một chút. Không đáng ngại.
Ha, cầu vinh bán nước? Ngươi làm như ta muốn lắm sao? Ta còn lựa chọn nào khác sao?" Dương Thành cười một cách đau khổ, ánh mắt đầy bi phẫn nhìn Duật Vân.
Bị đem đi như con cờ lợi dụng, lại còn phải sống nửa đời còn lại với tên đoạn tụ như ngươi. Ta thà làm kẻ bán nước cầu vinh còn hơn là sống cuộc đời đầy sỉ nhục!" Dương Thành hét lên, ánh mắt đầy sự thống khổ, bi kịch hiện lên.
Cuộc đời của hắn vốn đã vậy, sinh là là con ngoài giá thú, bị đồng tộc dè bỉu, sỉ nhục. Bị người gọi là phụ thân đem làm quân cờ đúng đầu chịu tội, nếu không làm, mẫu thân hắn có khi sống không nổi.
Trí Lam, đem hắn đi. Chuyện còn lại chúng ta sẽ xử lí sau" Duật Vân chạm vào vết thương, hắn cảm thấy không ổn lắm, làm gì có chuyện chỉ có nỗi con dao không như vậy?
Hắn rời đi ngay sau đó, mọi chuyện cứ để mấy người còn lại lo. Thái y được gọi đến để kiểm tra ngay lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-linh-mieu-ta-tro-thanh-linh-vat-cua-vuong-phu/3728791/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.