Sau một hồi náo loạn phòng của Tô Liên thì Duật Vân với Hạ Nhược Vũ mới chịu dừng lại.
Má y bị đỏ đến sưng lên, mặt của Duật Vân cũng không kém hơn là bao khi nó đầy vết đỏ.
" Được chưa? Chúng ta giảng hòa được chưa?"
Tô Liên mệt mỏi với hai cái con người này. Đánh nhau xong là lao ra như thế này. Cậu chán lắm.
“Tên kia, bổn miêu lần sau không đi lấy tin tức về cho ngươi nữa. Cũng không thèm chơi với ngươi nữa. Hừ!”
" Ta cần ngươi chơi với ta sao? Bổn vương sẽ kêu ngự phòng không làm cá cho ngươi nữa. Không cho ngươi một hạt cơm nào cả. Tự lực gánh sinh!"
Cả hai cứ cãi cọ đến khi về tận vương phủ cũng không dừng lại. Hạ Nhược Vũ bực mình chạy đi, để Duật Vân ở lại phủ.
" Hừ, tên ân nhân xấu xa. Suốt ngày bắt nạt ta không, từ mặt ngươi ba ngày!"
Hạ Nhược Vũ chạy đến cung của Minh Lan. Y lẻn vào một cách thuần thục rồi tìm nàng.
Duật vương phủ.
" Con mèo khó ưa! Ngươi cứ chạy điz bổn vương chặt chân ngươi nếu ngươi quay về!"
Hắn ngồi phịch xuống ghế, đập tay lên bàn cho hả giận.
" Nhưng nghĩ lại, đã bao lâu rồi mình không tức giận đến mức này nhỉ?" Hắn nghiền ngẫm. Từ khi hắn chinh chiến trở về, tính tình cũng thay đổi. Không còn dễ cáu gắt và nóng vội nữa. Vậy mà vì con mèo kia mà khiến tính cách hắn quay đến chóng mặt.
" Không lẽ y là khắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-linh-mieu-ta-tro-thanh-linh-vat-cua-vuong-phu/3701135/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.